Phong Thần Châu

Chương 3742: Sư đồ các ngươi hợp lại chơi ta đúng không

               Trấn Thiên Vương không nói gì nữa  

             Tần Ninh nhìn hai người.  

             "Có chuyện này ta nói thẳng".  

             "Trong Tứ Đại Thiên Vương có một người là của Thiên Đế các".  

             Lời này vừa nói ra, Trấn Thiên Vương cùng Tuyết Thiên Vương đều sững sờ.  

             "Trấn lão đầu không tính nữa, lúc ấy người kia xuất thủ ngăn cản ta giết Ám Hoàng, Trấn Thiên Vương ngay sau đó đã bị hủy biển linh thức, thời gian không chính xác".  

             Tần Ninh mỉm cười nhìn Tuyết Thiên Vương.  

             "Ta cũng không quanh co làm gì...", "Trong ba người Tuyết Thiên Vương ngươi, Cực Thiên Vương cùng Huyền Thiên Vương nhất định có một người là người của Thiên Đế các".  

             Lời này vừa nói ra, Tuyết Thiên Vương hừ một tiếng: "Ít nhất có hơn vạn đệ tử Thính Tuyết sơn trang của lão phu chết trong tay Cực Địa Ma tộc, nếu lão phu hợp tác với Thiên Đế các, vậy đệ tử của Thính Tuyết sơn trang chúng ta khác nào đều là chết vô ích!"  

             "Vậy ta làm sao biết được?"  

             Tần Ninh thản nhiên nói: "Đến cấp bậc như ngươi, vì để thành Thánh, có bắt ngươi giết con trai mình thì ngươi cũng dám giết thôi".  

             "Ta gặp quá nhiều những người vì không thể nào đột phá ràng buộc mà phát điên".  

             Tuyết Thiên Vương nhìn Tần Ninh, hừ hừ: "Tần Ninh, ngươi nghi ngờ bản vương? Vậy ta cũng đang nghi ngờ ngươi có phải U Vương hay không đấy. Mọi người đều đồn thổi cả, ai biết ngươi có phải U Vương thật hay là con rối bị ai đoạt xác...", Tuyết Thiên Vương hiện tại xem như hiểu ra những lời Trấn Thiên Vương nói vừa rồi.  

             Vừa mới khen Tần Ninh nội liễm khiêm nhường.  

             Hiện tại liền bắt đầu hùng hổ dọa người.  

             "Ngươi cho rằng ta đang nói láo? Ta cần không?"  

             Tần Ninh đứng chắp tay, hư lạnh nói: "Năm đó ngươi bị đóng băng trong đầm Cực Địa ở băng nguyên Tuyết Vực ba ngàn năm, người của Thính Tuyết sơn trang ai cũng cho là ngươi là bế quan lâu năm, không ai dám đi quấy rầy ngươi, trên thực tế ngươi đã bị đông lại, chưa tìm được cách thoát thân".  

             "Là ông đây dùng các loại thiên hỏa thiêu đốt ngươi nướng ba tháng rồi cứu ngươi ra".  

             Nghe đến lời này, sắc mặt Tuyết Thiên Vương cứng đờ.  

             Tuyết Ngạo Quần cùng với mười một Trấn Thủ chủ của Thính Tuyết sơn trang đều kinh ngạc nhìn Tuyết Thiên Vương.  

             Còn có việc này sao?  

             Tuyết Thiên Vương đúng thật đã bế quan ba ngàn năm.  

             Thế nhưng là bọn bọn họ cứ tưởng là bế quan thật.  

             Không ngờ là bị giam cất?  

             Tần Ninh tiếp tục nói: "Lúc trước ngươi coi trọng một cô nha hoàn bên cạnh ngươi, tên là gì ấy nhỉ... Tiểu Cúc? Tiểu Hoàn? Tiểu Nhã? Ta cũng không nhớ lắm".  

             "Mang thai con của ngươi, lại còn trở thành một trong số các thiên kiêu của Thính Tuyết sơn trang, được ngươi dốc lòng tài bồi".  

             "Tuyết Ngạo Quần, Thính Tuyết sơn trang các ngươi có phải có một người như thế hay không?"  

             Tần Ninh vừa nói ra, đám người Thính Tuyết sơn trang hoàn toàn cứng đờ.  

             Có! Thật sự có! Hiện nay bên trong Thính Tuyết sơn trang có Đường Bỉnh Trung đứng đầu mười một Trấn Thủ chủ! Toàn bộ Thính Tuyết sơn trang đều biết lão Thiên Vương dốc lòng tài bồi Đường Bỉnh Trung đến cực hạn.  

             "Cái quái gì thế, là sự thật sao?"  

             Mộc Phong giờ phút này nhịn không được nói: "U Vương, ngươi nói tiếp đi, cái tên Tuyết Thiên Vương này đúng là là phong lưu phóng khoáng, trước kia ta lại không nhìn ra cơ chứ!"  

             "Đương nhiên vẫn còn".  

             Tần Ninh thản nhiên nói: "Năm đó, Tuyết Thiên Vương lại còn...", "Đủ rồi, U Vương!"  

             Tuyết Thiên Vương gầm một tiếng, nhiệt độ bốn phía hạ xuống một khoảng lớn.  

             Mẹ kiếp! Còn có thể nói tiếp sao?  

             Lại nói nữa thì bí mật của ông ta sẽ bị Tần Ninh kể ra hết mất.  

             "Ô? Vừa rồi không phải vẫn gọi ta là Tần Ninh sao, thế mà giờ lại gọi ta là U Vương rồi?"  

             Tần Ninh nhìn Tuyết Thiên Vương, ha ha cười nói.  

             "Ta không thèm chấp nhặt với ngươi!"  


             Tuyết Thiên Vương khẽ nói: "Dù sao ta sẽ không hợp tác với Thiên Đế các làm gì. Con cái của Bỉnh Trung còn chết trận trong ma quật, ta hợp tác với Thiên Đế các chính là vô trách nhiệm với cháu của ta!"  

             "Đường Bỉnh Trung thật sự là con trai của ngươi à?"  

             Mộc Phong gấp gáp nói.  

             "Mộc Phong, ngươi cho rằng ngươi đến Thiên Vương là lão phu không thể làm gì ngươi sao?"  

             Một câu rơi xuống, hàn khí tuôn ra.  

             Ông đây đã nói là cháu mình chết trận rồi.  

             Mà ngươi vẫn muốn hóng hớt! Muốn chết sao?  

             "Không đúng, Mộc Phong lão đầu, lão phu tìm ngươi mấy vạn năm mà không thấy, ngươi đi đâu vậy hả?"  

             Nghe đến lời này, Mộc Phong lập tức ngẩn người.  

             "Bản tọa tự nhiên là dốc lòng nghiên cứu huyền trận".  

             Nghe quá là chuẩn chỉ! Mặc dù bị Đế Lâm Thiên nhốt ba vạn năm, nhưng ông ta đúng là nghiên cứu huyền trận suốt ba vạn năm, không, Thánh trận, còn cao cấp hơn cả huyền trận.  

             Chẳng qua là không nghiên cứu ra được cái gì, cho nên cũng không có đột phá.  

             Tần Ninh nghe đến lời này thì mỉm cười.  

             Nhìn thấy Tần Ninh muốn mở miệng, Mộc Phong vội vàng nói: "U Vương, ta là người chỉ liếc mắt là đã nhận ra sự phóng khoáng ngông nghênh của ngươi, dáng người phong lưu tiêu dao, nhìn ra linh hồn anh tuấn tiềm ẩn dưới khuôn mặt khí chất bức người của ngươi ở trong biển người mênh mông đó..."  

             "...", Thạch Cảm Đương giờ phút này chỉ thấy mệt tim.  

             Mẹ kiếp! Sư phụ bị người khác cướp thì cũng thôi đi.  

             Hiện tại đến cả nịnh nọt cũng bị nẫng tay trên.  

             Có còn thiên lý hay không?  

             Tuyết Thiên Vương vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.  

             Hừ một tiếng, cũng không nhiều lời.  

             Tần Ninh phất tay.  

             "Không có thời gian nói nhảm với các ngươi đâu!"  

             "Lần này, Cực Thiên Vương, Huyền Thiên Vương cũng tới đúng không?"  

             Huyền Tử Uyên nghe đến lời này, vội vàng nói: "U Vương tiền bối, gia phụ chăm sóc Vân Sương Nhi cô nương, sẽ không hợp tác với Thiên Đế các..."  

             "Ha ha!"  

             Tần Ninh đáp lại: "Trời mới biết lão già kia là chăm sóc vẫn là muốn bắt lại đấy?"  

             Huyền Tử Uyên phát khổ lên được.  

             Ông ta cũng không dám cãi lại Tần Ninh.  

             Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Thiên Vương đều là bị nói đến mức không dám phản bác.  

             Chính mình... cũng không cần phải tự chui đầu vào rọ!  

             "Đếm lại nhân số, mọi người chuẩn bị đi vào Nhất Tuyến Sơn!"  

             Tần Ninh bổ sung: "Kiểm kê nhân số Vương Giả là được, cấp bậc khác không tính".  

             Tuyết Thiên Vương khẽ nói: "Thính Tuyết sơn trang có mười ba vị!"  

             "Thiên Ngoại Tiên, mười một vị".  

             Trấn Thiên Vương yếu ớt nói.  

             "Thanh Ninh các, mười sáu vị".  

             Dương Thanh Vân tính cả đám Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương vào.  

             "Huyền Thiên cung cùng Thái Cực đạo quán đại khái cũng là hơn mười vị".  

             "Chúng ta liên hợp lại đoán chừng sẽ có sáu mươi đến bảy mươi vị".  

             "Còn có lão già Vạn Nhất Thiên kia của Vạn Thiên các cũng đã lung lạc được một nhóm Vương Giả, số lượng cũng không ít".  

             Tuyết Thiên Vương mở miệng nói.  

             Tần Ninh cười nói: "Thái Cực đạo quán hoặc là Huyền Thiên cung có khả năng không phải đâu đấy?"  

             Tuyết Thiên Vương ngẩn người.  

             "Sư phụ".  

             Dương Thanh Vân chắp tay nói: "Cũng không thể bài trừ hiềm nghi của Tuyết Thiên Vương được".  

             "..."  

             Đệch mợ! Có ý gì đấy! Tuyết Thiên Vương giờ phút này muốn thổ huyết.  

             Sư đồ các ngươi hợp lại chơi ta đúng không?  

             Nếu không phải Dương Thanh Vân đã thành Thiên Vương, lại là võ giả Tinh Mệnh thì Tuyết Thiên Vương thật sự muốn đánh chết cho rồi.  

             Tiên Hàm và Thạch Cảm Đương giờ phút này chỉ thấy đau đầu, nhưng cũng không nói gì.  

             Mấy người ở đây không phải Thiên Vương thì chính là Vương Giả phẩm cao.  

             Bọn họ vẫn nên bớt nói lung tung cho an toàn.  

             Nếu không thật sự có thể sẽ bị một tay chụp chết.  

             Tuyết Thiên Vương giờ phút này giận không kìm được.  

             Thật sự coi ông đây dễ bắt nạt à?  

             Kẻ nào cũng phải xen mồm vào mới được đúng không hả!  

             

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất