Khi nhìn thấy cái xác trên mặt đất kia còn Tần Ninh bình an vô sự thì hai cô mới thở phào một hơi.
“Thương Hư và Thiên Động Tiên đâu rồi?”, Tần Ninh lên tiếng nói.
“Hai người họ bị vài kẻ quấy nhiễu, lần này có cả vô địch cảnh giới Thiên Võ xuất hiện, muốn ám sát công tử”.
“Ám sát? Đây không gọi là ám sát!”
Tần Ninh lại cười lạnh nói: “Đây rõ ràng là muốn giết ta rồi!”
“Nếu đã như vậy thì cũng không cần khách sáo nữa!”
Tần Ninh vừa nói vừa sải bước ra, lúc này, trong quán rượu lại yên lặng khác thường.
“Giết!”
Mà bỗng nhiên, hai bên hành lang ào ào xông ra một đám người.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không cần phải nói gì mà hành động ngay.
Tần Ninh cũng hòa vào đám người, không ngừng đánh ra những đòn đánh không thương tiếc giải quyết những kẻ muốn tìm đường chết mà tới.
Một đường giết chóc ra tới bên ngoài quán rượu.
Đêm khuya người vắng, trên đường phố rộng lớn, Thương Hư đang lấy 1 địch 2, đối diện với hai gã cảnh giới Thiên Võ 1 biến.
Mà Thiên Động Tiên thì bị mấy gã cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 3 tới tầng 5 vây quanh tấn công.
Tần Ninh đi ra bên ngoài, Thương Hư và Thiên Động Tiên chợt căng thẳng hơn hẳn.
“Công tử, nơi này rất nguy hiểm, ngài ở bên trong chờ đợi đi ạ!”, Thương Hư lo lắng nói.
Bụp bụp…
Trong quán rượu, mấy gã nhếch nhác ngã lăn ra.
“Chờ đợi?”
Tần Ninh cười cười: “Ở bên trong thì có khi chết còn nhanh hơn đấy”.
Thương Hư chửi thầm một tiếng.
Mấy gã này thế mà lại dám ám sát người trong thượng quốc Thánh Nguyệt, căn bản là không sợ quốc uy của thượng quốc Thánh Nguyệt đây mà.
“Người Thiên gia của Thánh Đan các, Thiên Sa Mạc chết rồi, người sau lưng các ngươi đâu? Không ra mà báo thù sao?”, Tần Ninh nhìn hai cường giả cảnh giới Thiên Võ 1 biến kia thản nhiên nói.
Cái gì!
Sự chênh lệch một cảnh giới lớn thì không thể nào bù đắp.
Sao Tần Ninh có thể giết Thiên Sa Mạc chứ.
“Xem ra, chỉ mình Thiên Sa Mạc thì sẽ không thể phái ra hai gã cảnh giới Thiên Võ, sau lưng các ngươi còn có người khác chủ trì đại cục”.
Tần Ninh lại nói: “Là Thiên Địch Nguyên hả?”.