Nghe vậy, hai gã vô địch cảnh giới Thiên Võ 1 biến hơi thay đổi sắc mặt, sải bước lên 1 bước, chém giết về phía Thương Hư.
“Hôm nay tâm trạng khá tốt, để các ngươi chết một cách sung sướng chút vậy”.
Bàn tay vung lên, trong tay Tần Ninh xuất hiện bức tượng Thiên Thanh Thạch.
Bức tượng vốn to bằng lòng bàn tay, nhìn cực kỳ bình thường, nhưng lúc này lại đón gió mà lay động.
Tiếng gió soàn soạt vang lên, dần dần trong tay Tần Ninh xuất hiện những luồng sáng.
Cuối cùng bức tượng kia cũng xuất hiện một luồng khí trong không trung.
Luồng khí vừa xuất hiện thì ngưng tụ thành một hình bàn tay.
Hình bàn tay to như kích cỡ bình thường, nhưng khi Tần Ninh vung ra thì bàn tay lại khuếch đại lên cao lớn 100 mét, xông thẳng tới đè bẹp hai cao thủ cảnh giới Thiên Võ kia.
Ầm…
Lúc này, một tiếng nổ vang lên ầm ầm, cả trời đất dường như tan tành theo.
Hình bàn tay đó ngưng tụ trong không trung, vồ thẳng tới, tóm lấy hai gã vô địch cảnh giới Thiên Võ kia.
“Thiên Địch Nguyên ở đâu?”
Tần Ninh lạnh lùng nói.
“Ngươi…”
Lúc này, hai cao thủ cảnh giới Thiên Võ đã chết lặng.
Một bức tượng trông cực kỳ bình thường, bóng bàn tay mỏng như cánh ve thế kia mà lại trói buộc chúng chặt chẽ như vậy.
Phải biết rằng, chúng chính là những kẻ có cảnh giới Thiên Võ!
“Thằng nhãi kia, thả bọn ta ra.
Ngươi không đắc tội nổi với Thánh Đan các đâu!”
“Mau dừng tay!”
Hai gã cảm nhận được một áp lực đè nén không thể chống lại nên bỗng chốc nghiến răng mà gào thét.
“Thả các ngươi?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Từ trước tới nay, ta chưa từng tha cho kẻ nào muốn giết ta”.
“Không nói đúng không? Ta nghĩ trong các ngươi chắc chắn có kẻ sẽ nói!”
Rắc rắc…
Một âm thanh vỡ vụn vang lên, hai cao thủ cảnh giới Thiên Võ mất mạng ngay lập tức.
Đế quốc Bắc Minh bảo tồn mấy vạn năm lại không phát hiện ra manh mối.
Thế mà Tần Ninh lại có thể thi triển dễ như trở bàn tay.
Tần Ninh vẫn luôn kỳ lạ như vậy.
“Cái thứ cứ muốn tìm đường chết”.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn mấy người bên dưới.
.