“Minh Lãng Hiên, xem ra, ngươi còn biết cách làm việc hơn phụ hoàng của ngươi nhiều.
Tương lai, thượng quốc Đại Minh trong tay ngươi nhất định sẽ vô cùng xán lạn”, Cảnh Khánh Phong tươi cười nói.
“Người đâu!”
Lúc này, chợt xuất hiện mười mấy người đứng xung quanh.
“Các ngươi định làm gì?”
Minh Thanh Thanh tỏ ra lạnh lùng, thét lên: “Tam ca, nếu huynh dám động vào chàng thì ta sẽ chết trước mặt huynh!”
Trong tay Minh Thanh Thanh chợt xuất hiện một con dao găm.
“Thanh Thanh!”, Tần Hâm Hâm siết chặt hai tay, nhưng cậu quá yếu ớt.
Đối diện với những kẻ này, cậu không hề có chút năng lực phản kháng nào.
“Tam ca!”
Lúc này có một người chạy đến, chính là hoàng tử Minh Phong.
Minh Phong vội vàng nói: “Tam ca, huynh đang làm gì vậy? Chúng ta đã ước định với Tần Ninh rồi, chẳng bao lâu nữa thì họ sẽ đến dạm ngõ thôi”.
“Minh Phong…”
Minh Lãng Hiên nhìn thấy Minh Phong, khẽ cười, một tiếng phụp vang lên.
Một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Minh Phong.
“Đừng cho rằng ta không biết, cổ độc kiến gặm nhấm là do ngươi làm”.
Minh Lãng Hiên thẳng tay giết Minh Phong, vẻ mặt không chút thay đổi.
Cảnh tượng này khiến Minh Thanh Thanh hoàn toàn chết lặng.
Đây còn là tam ca của cô ta sao?
Đối diện với huynh đệ của mình mà không chút lưu tình.
“Thanh Thanh, muội muốn chết đúng không?”
Minh Lãng Hiên lạnh lùng nói: “Được, muội chết thì hắn ta chết!”
Minh Lãng Hiên vừa dứt lời, đoản kiếm đâm thẳng vào dưới hàm của Tần Hâm Hâm.
Lúc này, khung cảnh trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Đinh đang…
Có vị đại ca kia của cậu ở đó, Tần Hâm Hâm chắc chắn sẽ an toàn.
Nhưng bây giờ…
“Thả chàng ra!”
Minh Thanh Thanh nhắc lại: “Thả chàng đi, ta đồng ý lấy Cảnh Thượng!”.