Cảnh Khoát giơ hai tay ra, nhìn mọi người.
Ánh mắt lão ta phát sáng, phảng phất như cơ nghiệp vĩ đại ấy đã nằm dưới chân mình rồi: “Cương quốc, thượng quốc, đế quốc, áp bức từng tầng, thượng quốc chúng ta việc gì phải chịu cảnh bị cương quốc giẫm dưới chân chứ? Liên hợp lại mới là mạnh nhất, sáu thượng quốc lớn kết hợp, tương lai chắc chắn sẽ là thượng quốc siêu việt, có thể mạnh mẽ được như cương quốc Bắc Minh năm đó ấy chứ?”
“Ngươi cũng bớt mơ mộng đi!”
Một tiếng cười khẩy đột ngột vang lên.
Phịch, phịch!
Hai tiếng phịch vang lên, hai thi thể cũng rơi xuống chân của Thái tử Cảnh Thượng.
“Cảnh Khánh Phong!”
“Minh Lãng Hiên!”
Nhìn hai thi thể này, các vị đế vương có mặt lập tức thay đổi sắc mặt.
Cảnh Khánh Phong là em trai ruột của Thái tử Cảnh Thượng, thiên phú cũng không tệ, mà Minh Lãng Hiên lại là Thái tử của thượng quốc Đại Minh.
Hai người này đã chết.
Không chỉ vậy, toàn thân Cảnh Khánh Phong còn dính đầy vết máu, thật sự quá mức đáng sợ.
Giây phút ấy, không một ai dám lên tiếng nói gì.
“Khánh Phong”.
Thái tử Cảnh Thượng nhìn thi thể của em trai mình, cả người run rẩy, quỳ xuống ôm chặt lấy thi thể đó.
Mà lúc này, Minh Thanh Thanh nhìn thấy Tần Ninh, nước mắt cũng rơi xuống.
“Tần đại ca, Hâm Hâm đâu rồi?”, Minh Thanh Thanh vội vàng hỏi.
“Hâm Hâm?”
Nhắc đến hai chữ này, lòng Tần Ninh đau như cắt, máu tươi lại phụt ra.
Rầm!
Một tiếng trầm vang lên, lúc này bốn người Thiên Ám và Vân Khánh Tiêu nâng quan tài đến.
Một cỗ quan tài gỗ to lớn trực tiếp rơi xuống trung tâm quảng trường.
Tần Ninh nhìn phía trước, lạnh lùng nói: “Hôm nay, ai cản trở ta, ta giết kẻ đó!”
“Hâm Hâm! ”
Nhìn thấy cỗ quan tài, cả người Minh Thanh Thanh run rẩy, từ trên đài cao nhảy xuống.
Minh Thanh Thanh nhìn hai người này, giận giữ vô cùng.
“Phụt! ”
Chính vào lúc này, Minh Thanh Thanh cũng phun ra một ngụm máu tươi, cả người quỳ xuống trước quan tài.
Độc!.