Vũ Thiên Hành lúc này bất giác run lên, yếu ớt nói: “Ngươi ngươi ngươi… giết Dương Dũ rồi, cương quốc Tam Dương sẽ không tha cho ngươi!”
“Không tha cho ta thì tới tìm ta là được”.
Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn Vũ Thiên Hành, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, âm u nói: “Ngươi cố ý đưa gã tới để lấy lại mặt mũi cho ngươi đúng không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Ninh đem theo sát khí đằng đằng, Vũ Thiên Hành không nói hai lời, lui bước bỏ chạy.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến lại đứng bên cạnh hắn.
“Công tử thật khí phách, người không lấy ta và Viên Viên ra để đánh cược!”, Vân Sương Nhi xúc động nói.
“Ta không nỡ đánh cược các cô.
Gã này quá phiền phức, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của hai cô quá lớn rồi đấy!”
Tần Ninh mỉm cười, nhìn hai người nói: “Thấy các cô dần trưởng thành, trổ mã ngày càng mê hoặc lòng người.
Công tử ta đang nghĩ, lúc nào để các cô bắt đầu hầu ngủ ta đây!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều la lối một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tần Ninh gần đây ngày càng quá trớn…
Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại không cười nổi.
Một công tử của cương quốc Tam Dương đã chết, chuyện này không thể cho qua như vậy.
Giết nhỏ thì chắc chắn lớn sẽ tới, lớn tới gì to chuyện.
Với tư cách là cương quốc, từ trước tới nay chỉ đi bắt nạt kẻ khác chứ nào có phần kẻ khác bắt nạt chúng.
Nhưng, lần này, kẻ bắt nạt cương quốc Tam Dương lại chính là Tần Ninh.
Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!
Mà đúng lúc này, ở bên kia, Vũ Thiên Hành thật sự ngây ngốc.
Dương Dũ cứ thế mà chết.
Quả thật là điều không thể tin được.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người trong căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Dương Tuyệt kia lạnh lùng nói: “Xem ra, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, mấy gã này đã bốc lửa lên đầu, đến người của cương quốc Tam Dương cũng dám động vào rồi đấy!”
“Dương Tuyệt, bình tĩnh”..