Mà đúng lúc này, bóng dáng của Tần Ninh xuất hiện ở bìa rừng, nhìn về phía trước, trầm lặng không nói.
“Hoang Thiên Trạch, nơi này của ngươi là bảo địa phong thủy, có thể an nghỉ ở đây cũng coi như xứng với uy danh của ngươi!”
Nhìn lại xung quanh, Tần Ninh sải bước đi.
Khu vực trong Đại Hoang Cổ cùng đường thời gian với thế giới bên ngoài, nhưng khí hậu của Đại Hoang cổ thì không giống.
Cuối năm sương mù dày đặc rất khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời, hơn nữa nhiệt độ cũng vô cùng kỳ lạ, lúc lạnh lúc nóng khiến người ta không đoán được.
Tần Ninh đi vào trong khu rừng cổ, cẩn thận dè dặt.
Vùng đất này rất bài xích sức mạnh to lớn tới từ bên ngoài.
Hơi thở tạo hóa trong bức tượng không thể nào thi triển, cũng chính là nói, từ giờ tất cả sẽ bắt đầu dựa vào bản thân hắn.
Nhưng đối với điều này, Tần Ninh cũng không cảm thấy hoảng loạn chút nào.
Dù sao đi vào cuộc thí luyện lần này duy chỉ có thiên chi kiêu tử dưới 20 tuổi, thực lực cao nhất là cảnh giới Địa Võ tầng 1, với hắn mà nói thì cũng không coi là kinh khủng lắm, tuy rằng hắn chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1.
“Cứu mạng…”
Trong lúc Tần Ninh không ngừng đi lên, một tiếng hô cứu mạng yếu ớt vang lên, truyền vào trong tai.
Tần Ninh vốn muốn phớt lờ, nhưng dần phát hiện, giọng nói này lại cùng hướng đi của hắn.
Khi tới gần tiếng hô cứu kia, thì hắn thấy một bóng người xinh đẹp đang ngồi dưới mặt đất.
Đó là một cô gái, thân hình và nhan sắc đều tuyệt vời, lúc này áo váy đã rách nát không thể tưởng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn để che.
Làn da trắng mịn, khuôn ngực hờ hững kia khiến người ta mất hồn.
“Công tử, xin cứu tiểu nữ”.
Cô gái nhìn thấy Tần Ninh thì nói ngay: “Tiểu nữ đến từ thượng quốc Lộc Thiên, tên là Lục Tử Yên bị bẫy thú kẹp chặt, không thể thoát thân”.
Hai tay Tần Ninh dùng lực, chậm rãi mở bẫy thú ra, Lục Tử Yên rụt chân lại, chỗ mắt cá chân đã chảy máu đầm đìa, lộ ra cả xương trắng.
“Nhanh dùng thuốc đi, nếu không chân cô bỏ đi luôn đấy”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa nếu không kịp thời rời khỏi nơi này, đến lúc chuột gặm nhấm tới thì có lẽ muốn chạy cũng không chạy được đâu!”
“Đa tạ công tử!”.