“Ở tầng trong có vô số báu vật, mà ở tầng ngoài thì vô số nguy hiểm!”
“Xem ra, lời đồn là thật…”
“Nhưng, truyền thuyết nói Cửu U đại đế mở 4 cửa nhưng 3 cửa là 9 chết 1 sống, duy chỉ có 1 cửa là an toàn đi vào trong đất mộ, nhưng những thứ này đều là truyền thuyết, vẫn chưa nghe thấy Cửu U đại đế nói cho người khác những điều kỳ diệu của mảnh đất này!”
Công chúa Linh Lung vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Thứ không ai biết thì tại sao Tần Ninh lại biết được?
Yến Quy Phàm và công chúa Linh Lung rất muốn biết, nhưng Tần Ninh không nói nên họ cũng không tiện hỏi.
Địch Khánh lúc này không nén nổi kích động nói: “Nói như thế thì chúng ta sẽ đi vào tầng trong sớm hơn một bước so với những kẻ kia, báu vật trong này không phải đều là của chúng ta sao?”
Nghe vậy, mọi người cũng chợt nhớ tới điểm này.
“Đừng có nằm mơ!”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Báu vật ở trong này phần lớn đều là đồ chôn theo tôn giả Đại Hoang, thứ mà các ngươi có thể mang đi chỉ là một số cực ít”.
“Xì, chết lâu như thế giữ báu vật chôn theo thì quá lãng phí!”
“Ngươi biết cái rắm gì!”
Tần Ninh lạnh lùng quát lên: “Tình bạn giữa Cửu U Đại Đế và tôn giả Đại Hoang thì sao một kẻ như con sâu con bọ là ngươi có thể hiểu được?”
Nghe vậy, sắc mặt Địch Khánh tái mét.
Công chúa Linh Lung cũng trừng mắt nhìn Địch Khánh.
“Được rồi, tiếp theo, theo sau ta một đường đi vào, đồ gì lấy được, đồ gì không thể động phải nghe ta!”
Sau đó, mấy chục người bắt đầu tiến vào vùng đất u tối.
Khoảng nửa canh giờ sau thì mấy chục người đã xuất hiện trước một kiến trúc hình vòm.
Kiến trúc đó trông to lớn vô cùng, cao hơn trăm mét, đường kính hơn ngàn mét.
“Đây là mộ cổ của tôn giả Đại Hoang?”, Vân Sương Nhi không khỏi thắc mắc.
“Không phải, chỉ là một mộ phụ thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng có một số thứ cũng rất có giá trị”.
Thứ được Tần Ninh gọi là rất có giá trị thì chắc chắn là thứ tốt, Vân Sương Nhi cũng vô cùng mong đợi.
.