Men theo bậc thang, từng bước đi xuống từ đường.
Từ đường của các gia tộc bình thường thì đều xây hoành tráng, to lớn ở trên mặt đất, nhưng từ đường của Kiếm gia thì lại ở dưới mặt đất, hơn nữa còn khiến người ta có cảm giác vô cùng u ám.
Tần Ninh cầm kiếm Âm Càn, chậm rãi đi vào trong từ đường.
Diện tích của cả từ đường không lớn lắm, chứa được khoảng trăm người.
Mà ở trung tâm từ đường đặt rất nhiều linh vị, linh vị ngay ở giữa là một cái tên khiến Tần Ninh sững sờ.
“Kiếm Âm Sơn!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Cả ngươi cũng… đi rồi…”
Sau đó, Tần Ninh nhìn xung quanh từ đường, rồi khẽ cười: “Xem ra, những thứ năm đó ta dạy ngươi, ngươi đều giữ trong lòng”.
Lúc này, trong đại sảnh của từ đường, ở lối vào có đặt một bàn cờ, bên trái là một cây đàn, bên phải là một bức tranh, ở giữa là một quyển sách.
Cầm kỳ thư họa, tất cả đều có đầy đủ.
“Nếu thế này thì có lẽ, ngươi vẫn còn giữ lại một tia ý niệm, ở đây chờ đợi điều gì…”
Tần Ninh vừa nói vừa rút kiếm Âm Càn trong tay ra.
Vù…
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, lúc này, trong từ đường, cầm kỳ thư họa kia xoay thành vòng tròn.
Mà ở giữa là một bóng hình, từ trong linh bài bước ra.
Một thân áo dài màu xám, lưng mang đai lụa, tóc búi lên, thân thể cao lớn, vẻ mặt trẻ trung, cương nghị, bước một bước như thế đã tới trước mặt Tần Ninh.
Vù…
Lúc này, trong toàn Kiếm Phủ sát khí kiếm ý xung thiên, sóng động lan ra, cuốn sạch hơn trăm dặm.
“Có chuyện gì vậy?”, Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đứng bên ngoài từ đường, nhìn kiếm ý xung thiên thì kinh ngạc vạn phần.
“Đi vào xem sao!”
“Không được!”
Thẩm Văn Hiên ngăn lại: “Ngươi quên sư tôn đã nói rồi sao? Không gọi chúng ta thì không thể đi vào!”
“Nhưng…”
Kiếm Tiểu Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng nghĩ tới biểu hiện của Tần Ninh trước đây thì không nói nhiều nữa, mà yên lặng chờ đợi.
Mà lúc này, ngoài Kiếm phủ, mọi người cùng đồng thời cảm thấy kiếm ý xung thiên.
“Tần công tử xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Yến Đế bỗng chốc tỏ ra lo lắng.
.