Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử cũng lộ ra vẻ âu lo.
Sở Đế và Địch Đế đã hạ lệnh cho họ phải bảo vệ Tần Ninh, nhỡ Tần Ninh xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng khó ăn nói.
“Đi vào xem thế nào!”, Yến Đế gấp gáp nói.
“Bệ hạ”, Kiếm Minh Sơn lại ngăn cản nói: “Tần công tử đã nói muốn yên tĩnh.
Bây giờ đi vào, nhỡ làm phiền công tử…”
“Nhưng Tần công tử đang gặp nguy hiểm cận kề!”, Yến Đế vội vàng nói.
Ông ta vẫn chưa quên, Hạng Vũ đã chết thế nào.
“Cái này…”
Kiếm Minh Sơn cũng đang lưỡng lự, chọc cho Tần Ninh mất hứng cũng không được, nhưng nhỡ Tần Ninh gặp phải nguy hiểm…
“Bảo các ngươi ở đây đợi thì cứ ở đây đợi là được rồi”.
Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Bên ngoài cửa lớn của Kiếm phủ, bỗng nhiên một người xuất hiện bên cạnh con sư tử đá, bước chân khập khiễng, tóc trắng xóa, mặc một thân áo xanh, lảo đảo đi tới trước Kiếm phủ ngồi xuống.
Phía sau ông già là một con thanh ngưu, lúc này cũng khệnh khạng ngẩng cao đầu mà đi.
“Ngài ấy nói gì thì các ngươi cứ nghe vậy là được”.
Ông già vừa dứt lời, ngồi trên bậc thang, dựa vào con sư tử đá, khẽ khép đôi mắt, không nói nhiều nữa.
“Xin chào tiền bối”.
Lúc này, Yến Đế lại chắp tay hành lễ, không dám sơ xuất.
Đây chính là ông già bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh!
Lão Vệ!
Mà lúc này, Sở Vô Song và Thiên Cơ Tiên Tử nhìn thấy lão Vệ thì đều tò mò không thôi.
Hai người chính là lớp thánh hiền kiệt xuất trong cương quốc Hỏa Hầu và cương quốc Đại Sở, thực lực mạnh mẽ, tới Sở Đế và Địch Đế cũng phải khách sáo như thường.
Họ cũng nghe nói về lão Vệ cạnh Tần Ninh, thực lực phi thường, một chưởng đập chết nhân vật như Hạng Đế.
Ông già này rốt cuộc là có thế lực tới đâu.
Cự phách cảnh giới Thiên Nguyên Đại Tam Nguyên? Hay là cảnh giới Thông Thiên vượt qua cảnh giới Thiên Nguyên?
Hai người vốn là nhân vật anh hùng, lúc này nhìn thấy lão Vệ, ngứa nghề, không nén nổi xuất là một tia linh khí thăm dò, muốn xem tu vi của lão Vệ.
“Hử?”
Chính vào lúc này, đôi mắt lão Vệ chợt ngước lên, hừ một tiếng.
“Phụt…”
“Phụt…”.