“Cho nên, các ngươi cần tự tin, nhớ kỹ, các ngươi không còn là đệ tử của tông môn đội sổ nữa, mà là đệ tử của tông môn mạnh nhất”.
Lời này nói ra, mọi người nghị luận ầm ầm.
Tần Ninh mặc kệ, nói tiếp: “Thứ ba, kể từ hôm nay, đệ tử Thanh Vân tông ra ngoài rèn luyện, tự ý khiêu khích người khác, chết là đáng đời, tông môn sẽ không xả tức cho các ngươi”.
“Nhưng nếu có người khiêu khích các ngươi, các ngươi còn nhẫn nhịn như rùa rụt đầu, thì Tần Ninh ta là người đầu tiên không tha cho các ngươi!”
Có đệ tử nói: “Không nhẫn nhịn thì phải làm sao? Bọn ta đánh không lại mà!”
“Quay về nói cho ta biết!”
Tần Ninh khí phách nói: “Nói cho tông chủ là ta biết, kẻ nào bắt nạt các ngươi, ta ra mặt cho các ngươi, bất luận là kẻ nào, dám to gan bắt nạt đệ tử Thanh Vân tông, giết không tha!”
Lời này nói ra, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Những lời này nghe quá khí phách.
“Tông chủ địa nhân, nếu là người của bốn tông môn lớn hay Thánh Đan các thì sao?”, có đệ tử không khỏi nói.
“Hỏi hay lắm!”
Tần Ninh nhìn xuống phía dưới, nói lại: “Ta nói lại lần nữa, bất kể là ai!”
“Cho dù là bốn tông môn lớn, hay gia tộc cổ, dám sỉ nhục các ngươi, không cần sợ, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, quay về nói cho ta!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đưa các ngươi đến gặp chúng, để chúng xin lỗi các ngươi”.
“Nếu không, giết là được!”
Trong giây phút ấy, tất cả mọi người lại ầm ĩ lên.
Tần Ninh nói nghe rất khí phách.
Nhưng khí phách thì khí phách, làm gì có căn bản cho người ta tin.
Thanh Vân tông đã lung lay sắp đổ, người khác xông đến cửa, bọn họ chỉ có thể bịt mũi chịu đựng.
“Tông chủ đại nhân!”
Lời này nói ra, Tần Ninh nhìn năm đại trưởng lão bên cạnh.
“Có việc này không?”
“Đúng là có ạ!”, Lý Dương Chiêu khổ não nói: “Hơn nữa dạo này bên Chúc Long tông lại phái người đến truyền lời, nếu không muốn sát nhập thì chuẩn bị chờ tông môn bị tiêu diệt!”