Kiếm Tiểu Minh không ngừng nháy mắt với Tần Ninh, nhỏ giọng nói: "Ca, bây giờ ta đạt cảnh giới Địa Võ tầng một, hơn nữa, ngươi quên rồi à, trong người ta còn có truyền thừa của lão tổ tông, ta mới là người giỏi nhất chứ".
"Ngươi giỏi nhất hả?"
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hay là ngươi đánh một trận với Lý Nhất Phàm thử xem?"
"Khụ khụ... Ta nghĩ Lý sư huynh giỏi nhất, hoàn toàn xứng đáng với vị trí này!"
Nghe thế, trong lòng Lý Nhất Phàm thoáng rung động.
Trước khi Tần Ninh đến, hắn ta quả thật là đệ tử giỏi nhất của Thanh Vân tông, thiên phú không tồi, diện mạo nho nhã tuấn tú, ở Thanh Vân tông có biết bao đệ tử say mê hắn ta.
Hắn ta cứ tưởng rằng, Tần Ninh là tông chủ thì Tần Ninh sẽ giành lấy cuộc hôn nhân này cho chính mình.
Cứ cho là Tần Ninh không dám buông bỏ sĩ diện, thì hắn hoàn toàn có thể tặng nó cho đồ đệ của mình là Thẩm Văn Hiên, Kiếm Tiểu Minh cũng được.
Hắn ta không ngờ rằng Tần Ninh vẫn giao hôn sự này cho mình.
"Cảm ơn tông chủ!"
Lý Nhất Phàm khom lưng, dập đầu nói: "Sau này đệ tử nhất định toàn tâm toàn ý, coi Thanh Vân tông là nhà!"
Lúc này, đại trưởng lão cũng rất cảm động.
"Lão hủ cũng cảm tạ tông chủ!"
Lý Nhất Phàm chính là cháu trai của đại trưởng lão Lý Dương Chiêu, đây cũng là lý do tại sao Lý Nhất Phàm có thiên phú như vậy mà còn ở lại Thanh Vân tông".
Tần Ninh mới biết những điều này gần đây thôi.
Lý Dương Chiêu là đại trưởng lão, có thể nói rằng ông ta đã dồn hết tâm huyết cả đời mình vào Thanh Vân tông.
Cha ông ta từng là một vị chấp sự của Thanh Vân tông, đến cả con trai và con dâu ông ta cũng là đường chủ của Thanh Vân tông, nhưng tiếc rằng lại lìa đời vì tranh chấp giữa các tông môn.
Bởi Thanh Vân tông vẫn chưa sụp đổ nên ông ta cũng giữ đứa cháu trai có thiên phú rất cao của mình ở lại đây, điều này đủ để chứng minh được tình cảm sâu sắc của Lý Dương Chiêu đối với Thanh Vân tông.
"Bây giờ nói lời cảm ơn hơn sớm đấy!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Thánh nữ Thiên Đạo này, sợ là không cưới về dễ dàng như vậy!"