Thanh Vân tông xuống dốc, Phi Hồng Môn thì cường thế, tạo ra một hình thái so sánh rõ ràng.
“Con mẹ nó!”
Kiếm Tiểu Minh phẫn nộ không thôi.
“Ca, hắn ta đây là muốn cưỡi lên đầu chúng ta rồi, lại còn muốn...”
Kiếm Tiểu Minh giận dữ không thôi: “Làm sao mà nuốt được cục tức này chứ?”
“Vậy ngươi muốn sao?”
“Đánh gãy răng hắn ta!”
“Được!”
Tần Ninh đứng dậy, cười nói: “Như ngươi nói, đánh gãy răng hắn ta!”
Nói xong, Tần Ninh bước ra, đi vào võ trường, cất cao giọng nói: “Con chó ngu si lắm lời mà cũng dám đứng ở hội giao lưu này nói vớ vấn à?”
“Phi Hồng Môn cũng chỉ là tông môn hạng ba yếu ớt mà thôi, thật sự tưởng rằng bám được vào Thất Tinh Cung thì sẽ bằng được Thanh Vân tông?”
“Chỉ dựa vào được Phi Hồng quyết mà đòi chấn hưng Phi Hồng Môn, ta thấy đầu óc ngươi cũng ngập úng lắm rồi”.
“Coi như cha hay lão tổ tông của ngươi ở đây cũng chẳng dám nâng Phi Hồng Môn lên cao như thế, ngươi là cái quái gì?”
Từng lời Tần Ninh nói ra như phun châu nhả ngọc.
Mỗi câu nói đều đang mắng Hồng Quan Vũ.
Nghe tiếng mắng này, sắc mặt Hồng Quan Vũ lạnh băng.
“Tần tông chủ Tần Ninh, ngươi cuối cùng cũng không làm rùa rụt đầu nữa à?”
Hồng Quan Vũ hờ hững nói: “Thanh Vân tông để cho một kẻ tự đại như ngươi làm tông chủ, đúng là xuống dốc đến mức hết thuốc chữa”.
“Lúc đầu không muốn cùng ngươi tính toán, nhưng ngươi khoe thì khoe thôi, cứ phải kéo Thanh Vân tông ta vào. Thân làm tông chủ như ta, đương nhiên phải đứng ra!”
Tần Ninh lại nói: “Ngươi nghĩ Phi Hồng quyết củ Phi Hồng Môn rất lợi hại à?”
“Trong mắt ta, nếu không có Lạc Hạp quyết phối với Phi Hồng quyết thì còn rác rưởi hơn cả Độc Điển của Độc Tàm Tông!”
Lời này nói ra, mọi người tức thì cả kinh.
Một câu nói làm mất lòng cả hai tông môn lớn, thật không có lí trí.
Nhưng lúc này, mọi người lại phát hiện Độc công tử ngồi trong đình nghỉ mát đang cúi gằm đầu, không nói câu nào, thậm chí còn chẳng nhìn ra võ trường.
Quá lạ!