Nghe vậy, mọi người đều hiểu.
Thánh nữ Thiên Đạo có ý rất rõ, Phục Thiếu Kiệt thua là vì đan điền tổn hại nhưng bản thân không phát hiện ra.
Mà Hồng Quan Vũ thắng được là dựa vào thương quyết, nhưng thương quyết vẫn chưa viên mãn.
“Ý của thánh nữ là ta thắng không quang vinh à?”
Hồng Quan Vũ cười nhạt nói: “Nhưng mặc dù nói linh quyết của ta chiếm ưu thế thì tóm lại vẫn là có thực lực mạnh hơn một bậc”.
“Từ xưa đến nay, rất nhiều môn phía lớn đều biến mất trong dòng chảy lịch sử”.
“Phi Hồng Môn ta lúc trước là tông môn đỉnh cấp, nhưng hiện giờ suy tàn, rồi lại sắp quật khởi, cũng khiến người ta cảm thán”.
Hồng Quan Vũ kiêu ngạo nói: “Nhưng ta nghĩ, dưới sự nỗ lực của ta và cha mình, Phi Hồng Môn chắc chắn sẽ đuổi kịp bảy tông môn lớn với thế như chẻ tre”.
Lời này nói ra, mọi người bàn luận không thôi.
Bên trong Phi Hồng Môn có môn chủ Hồng Điền đạt cảnh giới Thông Thiên, Hồng Quan Vũ lại xuất sắc đến thế, hai đời cùng cố gắng, đủ để Phi Hồng Môn tăng tốc đuổi kịp.
Hồng Quan Vũ tiếp tục nói: “Thánh nữ tiên tử nói ta dựa vào thương quyết Phi Hồng để thắng thì nghe có vẻ không vẻ vang lắm nhỉ”.
“Thế nhưng, ví dụ như Thanh Vân tông do tôn giả Thanh Vân sáng tạo ra, nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh khốn cùng, suy tàn đến cực điểm, bọn chúng làm gì có linh quyết mạnh mẽ?”
“Cho nên, có linh quyết mạnh không hề vô dụng, quan trọng là cần người, cần có người đứng ra gánh vác”.
“Nếu ai cũng vô dụng như đám người Thanh Vân tông, không biết bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên thì dù có ngồi trên núi vàng núi bạc cũng sẽ mất hết”.
Lơi này nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Hồng Quan Vũ nói vậy hình như cố ý nhằm đến Thanh Vân tông thì phải.
Ai mà chẳng biết Thanh Vân tông là do tôn giả Thanh Vân tạo ra, nhất định không thiếu linh quyết mạnh mẽ tuyền thừa, nhưng Thanh Vân tông một mực suy tàn, đến mức sắp biến mất rồi.
Hồng Quan Vũ đây là muốn nhục mạ Thanh Vân tông!
“Xem ra Hồng Quan Vũ cố tình gây sự đây”.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.