“Đó chẳng phải là trưởng lão Hồng Cửu Hãn của Phi Hồng Môn hay sao?”
Có người nhận ra ông già tóc bạc cầm đầu, thấp giọng nói: “Cao thủ cảnh giới Thiên Võ một biến, xem ra lần này đi theo bảo vệ đây”.
“Giờ Hồng Quan Vũ đã chết, Hồng Cửu Hãn này e là muốn phát điên!”
“Chứ sao, Hồng Điền có thể tha cho lão ta chắc?”
Mà một bên khác, có người đàn ông trung niên đang chắp tay sau lưng, ánh mắt lóe sáng.
“Yên thất gia của Thất Tinh Cung cũng đến, Yên thất gia là cao thủ cảnh giới Thiên Võ bốn biến đấy”.
“Lần này Tần Ninh thảm rồi”.
“Trách ai bây giờ đây? Thanh Vân tông cũng chẳng phải tông môn lớn mạnh gì, cái tên này lại lộ liễu như thế, tội giết Hồng Quan Vũ đã đủ để hắn chết một đống lần rồi!”
Mọi người hoàn toàn nhốn nháo.
Một cái hội giao lưu lúc này hình như đã biến thành hội thảo phạt.
“Hóa ra còn mang theo hộ vệ à!”
Tần Ninh híp mắt nhìn mấy trăm ngàn người, cảnh giới Địa Võ chiếm đa số, chỉ có vài cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Mà hiển nhiên lấy Yên thất gia cùng Hồng Cửu Hãn kia làm đầu.
“Tinh nhi!”
Mà một bên khác, sắc mặt Hồng Cửu Hãn cũng trắng bệch. Hồng Quan Vũ đã chết, môn chủ Hồng Điền không lột da lão ta mới là lạ.
Tần Ninh này thật sự không biết sống chết.
Làm thế này khác gì tự tìm đường chết.