Nhìn có vẻ như chẳng có chút bối cảnh gì, nhưng người không có bối cảnh lại có thể tinh thông linh quyết tuyệt học của các tông môn lớn sao?
Tần Ninh nhìn liều lĩnh như thế, chỉ có thể có hai khả năng, một, là ngu xuẩn thật sự, giết người bất chấp hậu quả, hai, sau lưng người này có đại năng làm chỗ dựa, không sợ tông môn hạng hai, dù là bảy tông môn lớn.
“Bé con, cô cũng đừng làm bộ làm tịch nữa!”
Tần Ninh chậm rãi cười đáp: “Ta biết cô nói vậy chỉ là muốn tỏ ra giận dữ cho người ngoài xem, nếu không sẽ không biết nói sao với Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn”.
“Nhưng cô yên tâm, ta dám làm dám chịu, hai tông môn này có vấn đề gì, cứ đến tìm Thanh Vân tông là được”.
Nghe vậy, thánh nữ Thiên Đạo chỉ thầm cười khổ.
Thực ra, Hồng Quan Vũ chết cũng được, Yên Thăng Tinh chết cũng chẳng sao, với Thiên Đạo lâu thì chẳng tổn hại gì.
Nhưng lần này, cô ta là chủ nhà, nếu để cả hai người này chết thì thật sự không biết nói sao.
Tần Ninh đã nhìn thấu mọi thứ.
“Cái tên này...”, thánh nữ Thiên Đạo thầm mắng trong lòng, nhất thời, không biết nói sao.
“Cô cũng đừng xen vào chuyện linh tinh nữa, Thất Tinh Cung với Phi Hồng Môn không dám tìm Thiên Đạo lâu các cô làm loạn đâu!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Hơn nữa đừng tưởng rằng cô là cảnh giới Thiên Võ thì có thể làm phiền ta, nếu làm công tử ta mất vui thì dù cô có là thánh nữ Thiên Đạo lâu, ta cũng sẽ... tét mông cô!”
Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Cái tên này láo quá rồi đấy?
Thánh nữ Thiên Đạo chính là thánh nữ của Thiên Đạo lâu, người tiếp quản Thiên Đạo lâu đời sau. Hắn trêu chọc cô ta ngay chốn đông người thế này, không sợ chết à?
“Ngươi...”
Bị Tần Ninh nói như vậy, sắc mặt thánh nữ Thiên Đạo cũng ửng hồng.
“Thằng nhãi kiêu ngạo, ngươi lấy đâu ra tự tin hả!”
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Thú vị rồi đây.