Mà lúc này, những tiếng bước chân đột nhiên vang lên, mấy chục bóng người xuất hiện.
“Có chuyện gì vậy?”
Thiên Linh Lung dẫn theo đám hộ vệ của Thiên Đạo lâu xuất hiện. Trong nháy mắt nghe thấy tiếng nổ, cô ta lập tức đi tới.
“Thiên Đạo lâu các cô có thích khách, Thiên đại tiểu thư, cô phải chú ý an toàn của bản thân đó”, Tần Ninh mỉm cười.
Nghe vậy, Thiên Linh Lung cũng ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt hơi thay đổi.
“Tất cả vây quanh biệt viện, dù là một con ruồi cũng không cho phép đi vào!”
“Rõ!”
Mọi người lập tức tản ra, còn Tần Ninh thì cười không nói.
“Tần công tử dường như có đột phá?”
“Giao đấu vẫn có chỗ tốt mà, ta cũng đạt cảnh giới Địa Võ tầng năm đấy thôi”.
Nguyên bản linh khí trong cơ thể đã là nước chảy thành sông, mở ra đan điền, đến tầng bốn, nhưng Ngọc Lôi thể đột phá thêm một bước thành tầng hai, nên hắn cũng đạt Địa Võ tầng năm”.
Nghe vậy, Thiên Linh Lung kinh ngạc khôn xiết.
Một mạch tăng hai cảnh giới, cái tên này không những kỳ lạ mà thiên phú cũng không tầm thường chút nào.
Nghe vậy, đám người cũng hơi sửng sốt.
“Cha cô về rồi hả?”
“Cha ta đã về rồi, nhưng đêm đã muộn, cho nên định sáng mai đến gặp Tần công tử”.
“Ồn thế này rồi, đêm cũng chẳng ngủ nổi, không bằng cùng nhau ngắm trăng?”
Tần Ninh mỉm cười.
Thiên Linh Lung muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Thiên Đạo lâu, đại điện Thiên Đạo.
Lúc này, trong đại điện, một người đứng chắp tay trên bảo tọa, mày kiếm mắt sắc, rất có ý thơ.
Bóng người đó lúc còn trẻ cũng rất đẹp, mặc dù hiện tại gần đến trung niên nhưng nhìn vẫn rất quyến rũ.
Người này chính là lâu chủ của Thiên Đạo lâu – Thiên Đạo Nhất.
Mà bên dưới Thiên Đạo Nhất là năm người đứng vững.
Chính là ngũ đạo sứ uy danh hiển hách của Thiên Đạo lâu.
Sở Nhân Kiệt cũng đứng trong hàng ngũ đó.
Cùng lúc này, Tần Ninh đứng trong đại điện, nhìn quanh đánh giá.
“Hàng vạn năm trôi qua, Thiên Đạo lâu của ông vẫn bài trí như cũ...”
“Ồ? Tần công tử ngày trước đã tới Thiên Đạo lâu của ta sao?”
Thiên Đạo Nhất lên tiếng hỏi.