Rùa thần phát uy!
Đoàng...
Trong giây phút ấy, rùa thần ngẩng đầu, một chưởng ấn màu vàng đập về phía bầu trời.
Tiếng nổ rầm rầm vang lên, rung chuyển mặt đất.
Mây đen đầy trời cuối cùng cũng tiêu tan.
Tất cả bắt đầu hô hấp trở lại, không dám thở mạnh.
Theo ánh sáng vàng, có ba bóng người đạp chân bước tới.
Ở giữa ba người là một người đàn ông trung niên, hơi thở bình thường, gương mặt trông có vẻ thật thà lộ ra sự kinh ngạc.
Bên cạnh là hai người mặc võ phục màu đen, tóc dài buộc gọn, hai mắt cũng ngỡ ngàng nhìn Tần Ninh.
“Hôm nay là đại hôn của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông ta, đến chúc mừng, thì chào đón, đến làm loạn, giết không tha”.
Tần Ninh nói.
“Láo toét!”
Kẻ đứng bên trái người đàn ông trung niên hừ lạnh, quát một tiếng, lao xuống, tấn công Tần Ninh.
“Hừ!”
Lão Vệ hừ lạnh, đang định bước ra.
Đột nhiên, một chưởng ấn lúc này đánh đi ra.
Phanh...
Người bên trái xuất thủ, chưa kịp nhìn rõ ràng thì cả người đã hóa thành một bóng đen, cuối cùng thành một ánh sáng màu đen, phịch một tiếng, biến mất.
Một chưởng đánh bay!
Lão Vệ nhìn cảnh này, cũng run rẩy mí mắt.
Ông ta biết bên trong rùa thần là ai, nhưng không ngờ sau hàng vạn năm, thực lực của lão hồ ly này đã càng thêm mạnh mẽ.
Tần Ninh lại nói: “Ai đến thì tự giới thiệu đi, nếu không ta sẽ làm thịt!”
Lời này nói xong, Tần Ninh thẳng thắn ngồi ở trước bậc thang đại điện, nhàn nhã vô cùng.
Đây chính là U Quỷ mà hắn đã gặp lúc trước.
Một trong Tả Hữu hộ pháp tiếng tăm lừng lẫy của U Minh Tông – U Quỷ.
U Quỷ lúc này không thể không cười khổ.