Phong Thần Châu

Chương 88: Nhìn nhau lúng túng

"Trong trận pháp còn có khí độc!"

Sắc mặt Tần Ninh hơi ảm đạm, hắn nói: "Trở về Thánh Đan các!"

"Được được!"

Hai cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ ngay lập tức bắt đầu bận rộn.

Tần Ninh bế Diệp Viên Viên lên, tiến vào trong Thánh Đan các, lập tức đi vào một phòng luyện đan.

"Lấy cho ta một cái thùng gỗ, cùng năm loại thảo mộc, Cam Lam Chi, Tử Huân Thảo..."

Tần Ninh nhanh chóng nói ra tới hơn chục loại dược liệu.

Nghe vậy, Thánh Đăng Phong sửng sốt hỏi: "Diệp tiểu thư đã trúng chất độc gì?"

"Độc của cóc Tử Nguyên!"

Cóc Tử Nguyên?

Thân thể của Thánh Đăng Phong như mềm nhũn ra.

Cóc Tử Nguyên là một linh thú cấp 4!

Hơn nữa, chất độc của nó lan ra trong cơ thể cực kỳ nhanh chóng và ghê gớm, cho dù là cường giả cảnh giới Linh Phách nhiễm phải chất độc này thì cũng phải chết không có chỗ chôn.

Tần Ninh có thể giải quyết được sao?

"Cũng may là trúng độc ở bên cạnh ta, bằng không nếu như để qua một canh giờ, cho dù là ta cũng sẽ không có cách nào cứu được!"

Tần Ninh dứt khoát nói: "Mau đi chuẩn bị dược liệu cùng nước đem tới đây!"

"Vâng!"

Thánh Đăng Phong ngay lập tức dặn dò người hầu chuẩn bị.

Thánh Tâm Duệ vội vàng kéo Lăng Tiểu Phi tới rồi nói: "Tần huynh, Tần huynh, Tiểu Phi cũng bị thương, cũng trúng độc!"

"Muội ấy không sao!"

Tần Ninh nhẹ giọng nói: "Tiểu Phi đừng lo lắng, muội chỉ bị thương ngoài da, để cho Thánh ca ca bế muội đi ngủ một giấc là không sao nữa!"

"Tối nay ta rất bận, để Thánh ca ca bảo vệ muội, có được không?"

"Được!"

Lăng Tiểu Phi gật đầu nói: "Tần Ninh ca ca, huynh nhất định phải cứu Viên Viên tỷ tỷ, Tiểu Phi không muốn tỷ ấy chết!"

"Đừng lo lắng, sẽ không chết đâu!"

Tần Ninh khẽ cười nói.

"Vâng!"

Thánh Tâm Duệ bế Lăng Tiểu Phi rời khỏi phòng luyện đan, trong lòng hắn ta cảm thấy hình như không đúng lắm.

Diệp Viên Viên là thiên tài Hoàng thể, cảnh giới Linh Hải cấp 4, nay bị trúng độc của cóc Tử Nguyên, ngay cả tính mạng còn không thể đảm bảo.

Đây là lần đầu tiên Thánh Tâm Duệ nhìn thấy Tần Ninh thận trọng như vậy, điều này đủ cho thấy độc của cóc Tử Nguyên nguy hiểm tới cỡ nào.

Mà Lăng Tiểu Phi rõ ràng cũng bị trúng độc, nhưng tại sao Tần Ninh lại có thể nói Lăng Tiểu Phi sẽ không sao chứ?

Cô bé này, rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt hơn người khác?

Có nằm mơ thì hắn ta cũng không ngờ rằng, cô bé mà hắn ta đang bế trong lòng lúc này lại chính là hậu duệ của một thần thú.

Cửu U Chu Tước trời sinh trong cơ thể có Cửu U Hỏa, nên chất độc của cóc Tử Nguyên hoàn toàn không thể gây ra ảnh hưởng đến Tiểu Phi, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến cho cô bé ngủ thϊế͙p͙ đi một chút.

Không cần nhiều thời gian, Thánh Đăng Phong đã chuẩn bị xong toàn bộ dược liệu.

Tần Ninh lúc này mới thở ra một hơi, nhìn về phía mọi người, nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước, ta không gọi thì không được vào!"

“Vâng!”

Tần Ninh vừa dứt lời, Thánh Đăng Phong đương nhiên nghe theo.

Suy cho cùng, ông ta rất tin tưởng vào thuật luyện đan của Tần Ninh.

Nhìn người đang nằm ở trên giường, Tần Ninh cười khổ nói: “Mẹ cô còn chưa khỏe, nay cô lại trúng độc, cũng chỉ trách ta bất cẩn!”

Tần Ninh khổ sở cười một tiếng, đi lên phía trước, chậm rãi cởi y phục của Diệp Viên Viên.

Một thân hình hoàn mỹ bày ra trước mặt Tần Ninh vào lúc này, nhưng trong mắt Tần Ninh không hề có một suy nghĩ lung tung nào.

Lòng bàn tay hắn khẽ vung lên, một luồng ánh sáng chậm rãi lan ra, bao phủ trên bề mặt vết thương.

Không lâu sau, mấy vết thương trên người Diệp Viên Viên đã ngừng chảy máu.

Tần Ninh quay đầu nhìn thùng gỗ, mười mấy loại dược liệu lơ lửng trước mặt hắn.

"Độc tố của cóc Tử Nguyên..."

Tần Ninh lại vung lòng bàn tay, từng ngọn lửa mãnh liệt chậm rãi tản ra.

Trên bề mặt dược liệu bắt đầu xuất hiện những giọt nước với nhiều màu sắc khác nhau.

Tần Ninh không dừng lại.

Dần dần, từng giọt từng giọt dịch dược nhỏ vào trong thùng gỗ, nước trong thùng gỗ cũng dần dần đổi màu, cuối cùng các loại dược liệu đều hòa vào nhau cùng với nước trong thùng gỗ, nước trong thùng lại trở nên trong suốt như pha lê. Nhưng cũng có thể thấy rõ rằng nó đã trở nên đậm đặc hơn rất nhiều.

Tần Ninh thận trọng nhấc Diệp Viên Viên lên.

"Đắc tội rồi, Diệp tiểu thư!"

Tần Ninh thở ra một hơi, đặt Diệp Viên Viên vào trong thùng gỗ.

Cơ thể mềm mại đó bị khúc xạ trong nước nhưng vẫn rạng rỡ.

Mặc dù vết thương chồng chất, nhưng vẫn cho người ta cảm giác vô cùng hoàn mỹ.

Tần Ninh dời tầm mắt, lui về phía sau mấy bước, vung lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một ngọn lửa, từ từ đun nóng nước trong thùng gỗ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng cũng đã đến sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Viên Viên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lảo đảo, nhưng toàn thân rất ấm áp.

Mở mắt ra, nàng liền thấy có một bàn tay đang đặt nhẹ lên vai của mình.

Trước mặt nàng lúc này là một bóng người đang khoác tay lên thành thùng gỗ, đầu rũ xuống.

Khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt khép hờ lại và tiếng thở đều đều.

Một gương mặt tuấn tú trong tư thế ngủ say như vậy tạo cho người khác cảm giác rất thân thiết.

Nhìn thấy Tần Ninh đang ngủ say, Diệp Viên Viên khẽ lắc đầu mình một cái.

"Hôm qua…"

Nhớ lại tối hôm qua, sắc mặt Diệp Viên Viên tái nhợt, hình như là nàng đã bị hôn mê.

Bây giờ tỉnh lại...

"Hả?"

Đột nhiên nhìn xuống, khuôn mặt Diệp Viên Viên lập tức đỏ bừng như quả hồng.

Không có thứ gì bên dưới cơ thể của nàng vào lúc này.

Trước mặt nàng, nửa người Tần Ninh lại đang dựa vào thành thùng gỗ, ngủ say...

Nhìn nước đọng bên trong thùng gỗ hiện lên màu tím đen, nàng làm sao không biết.

Nàng đã bị trúng độc!

Tần Ninh đã giải độc cho nàng sao?

Nhưng giải độc kiểu này thì… ngại quá!

Diệp Viên Viên thận trọng đứng lên, tiếng nước bắn tung tóe đột nhiên vang lên.

"Hả?"

Tần Ninh lúc này dụi dụi mắt đứng lên thì thấy một bóng dáng xinh đẹp đang ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt hắn.

Hơn nữa đó là một bóng dáng xinh đẹp không mảnh vải che thân!

Cộng thêm khuôn mặt tinh xảo đó, thật là cho người ta cảm giác quá mức kích thích!

Tần Ninh đè nén tà khí trong lòng, nặn ra một nụ cười bình thản nhất có thể.

"Cô tỉnh rồi à?"

"Ừm!"

Diệp Viên Viên chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cả hai nhìn nhau, không nói nên lời hồi lâu.

“Cái đó… công tử… công tử có thể quay đi trước được không!”, Diệp Viên Viên đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: “Ta muốn mặc quần áo vào trước!”

"Ồ, được được!"

Tần Ninh lúc này mới ngáp một cái, nói: "Ta cả đêm không ngủ, ta đi nghỉ ngơi đây!"

"Ừm!"

Nhìn thấy Tần Ninh rời đi, Diệp Viên Viên mới thở ra một hơi.

Bị một thiếu niên nhìn chằm chằm như thế này thì đúng là... xấu hổ muốn chết mà!

Tần Ninh rời khỏi phòng luyện đan đó, cảm giác được sự bất thường trong cơ thể, đành nở nụ cười tự giễu mình.

Diệp Viên Viên rất xinh đẹp, tuy rằng hắn không phải kẻ háo sắc, nhưng sáng nay tỉnh lại nhìn thấy cảnh đó, hắn cũng khó tránh khỏi không kiềm chế được!

"Ta không thể làm chuyện hồ đồ như thế...", Tần Ninh tự nhủ: "Nếu không lại giống như cha của ta, để lại tam nương, tứ nương, ngũ nương, thật đúng là phiền phức!"

Nhớ lại những gì đã xảy ra trong Cửu Thiên Vân Minh lúc trước, Tần Ninh không khỏi nở nụ cười.

"Tuy rằng phiền phức, nhưng các mẹ đều đối xử với ta rất tốt..."

Gạt bỏ hết hoài niệm trong lòng, Tần Ninh cũng không đi nghỉ ngơi mà là đi tới một phòng luyện đan khác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất