“Vì ta nghĩ, Linh Lung ở lại Thanh Vân tông thì mới có được sự dạy dỗ tốt nhất!”
Nghe vậy, Tần Ninh hơi ngẩn ra.
“Ông nói đến vậy rồi, ta mà không đồng ý thì cũng không tốt lắm nhỉ!”
Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất vui mừng không thôi.
“Linh Lung, mau qua bái kiến tông chủ!”
Thiên Linh Lung bước lên trên, nhìn Tần Ninh.
“Đệ tử Thiên Linh Lung bái kiến tông chủ!”
“Nếu đã gia nhập Thanh Vân tông ta thì cũng không nên cả ngày đeo mạng che mặt, sau này nếu có người quấy rầy cô vì vẻ ngoài của cô thì người làm tông chủ ta cũng sẽ không tha đâu”.
Nghe vậy, Thiên Linh Lung hơi do dự, cuối cùng cũng nhẹ nhàng bỏ khăn che mặt ra.
Một đôi mắt trong sáng, rực rỡ như sao xa, mày liễu khẽ nhếch làm người ta yêu thương, đôi môi mỏng, sống mũi trơn bóng, kết hợp lại nhìn như là tượng tạc.
Khi khăn che mặt rơi xuống, mọi người chỉ cảm thấy như đóa hoa sen mới nở, hai mắt tỏa sáng.
Xinh đẹp không thể tả!
Nhất thời, toàn bộ Thanh Vân tông đều bị sắc đẹp này làm cho kinh ngạc.
Tần Ninh gật đầu nói: “Không tệ, vào Thanh Vân tông ta coi như cũng tăng thêm chút màu sắc cho tông môn”.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là đệ tử nòng cốt bên trong Thanh Vân tông, mà cô là người đầu tiên, cho nên tạm thời ở vị trí đại sư tỷ đi!”
“Cảm ơn tông chủ!”
Thiên Linh Lung từ từ đứng dậy, gật đầu.
Tần Ninh lúc này cũng đứng ở phía trước, nhìn bên dưới.
“Hôm nay là ngày cưới của đệ tử cấp cao nhất Thanh Vân tông ta – Lý Nhất Phàm và con gái của lâu chủ Thiên Đạo Nhất của Thiên Đạo lâu, cảm ơn các vị đã tới chúc mừng, mọi người ăn ngon uống say đi nhé!”
Nói xong, Tần Ninh liền lui xuống.
Thấy Tần Ninh đi xuống, đám trưởng lão lúc này đều mắt chữ A mồm chữ O.
Một cơ hội tốt như thế để giới thiệu về Thanh Vân tông, cho mọi người có ấn tượng tốt hơn, thế mà Tần Ninh nói có đôi câu, ăn ngon uống say là xong?
Tần Ninh đương nhiên không rảnh nói mấy cái câu này.