Tần Ninh chậm rãi nói: “Kẻ đáng chết là bọn chúng, không phải chúng ta, chúng ta có lý, sợ cái gì?”
Năm vị trưởng lão càng cười khổ trong lòng.
Nhưng thế giới này không nói đạo lý!
Tần Ninh phất tay: “Cái gì mà... Hứa Thanh Phong...”
“Ta cho ông một cơ hội nói lại”.
Tần Ninh chỉ tay vào Hứa Thanh Phong, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Ông nói, muốn từ bỏ Thanh Vân tông ta để đổi lấy sự hòa bình của bốn tông môn lớn là nghiêm túc à?”
Nói xong, ánh mắt Tần Ninh bắn ra, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Phong, hờ hững nói: “Ông nghĩ cho kỹ vào, câu trả lời của ông quyết định Kiếm Các sẽ sinh tồn hay bị diệt vong đấy!”
Vẫn là sự điên cuồng như cũ, nhưng lúc này, Tần Ninh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Câu hỏi này làm cho ba người Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử cùng Hồng Điền càng thêm khinh bỉ trong lòng.
Tần Ninh hỏi một câu quá ngu xuẩn.
Quyết định của Kiếm Các, hắn có thể nói mấy câu chất vấn hùng hồn là thay đổi được chắc?
Hơn nữa, mấy câu nói điên cuồng của Tần Ninh hồi nãy chỉ sợ là đã hoàn toàn chọc giận đến Thanh Hoàng rồi. Cái tên này thế mà còn chẳng biết gì!
Sau đó, Hứa Thanh Phong kia đứng dậy, sát khí vô hình vờn quanh.
“Hứa thúc thúc, thúc không thể giết hắn!”
Lâm Vi Vũ vội vàng chắn trước mặt Tần Ninh, nhìn Hứa Thanh Phong nói: “Hắn đã từng cứu mạng cháu!”
Thấy Lâm Vi Vũ ngăn cản, Hứa Thanh Phong liền dịu mặt lại, nói: “Tông chủ Tần Ninh, tuổi trẻ điên cuồng, ta có thể hiểu, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn tiếp nhận sắp xếp, có lẽ ta còn cân nhắc tha cho Thanh Vân tông ngươi một con đường sống”.
“Ông tha cho ta? Ông có tư cách này à?”
Tần Ninh lúc này một mình xông lên, có phong thái của người hưng sư vấn tội.
“Hồng Điền, Yên Thừa Phong, Thiên Tàm Tử, ba ngươi nghe cho kỹ đây!”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta giết người, cũng sẽ không thể bọn chúng chết không rõ lí do”.