Lần này, cho dù là Hứa Thanh Phong có nhẫn nhịn nữa thì cũng không thể không nói.
“Các chủ, ba tông môn đó có hơn trăm tòa thành...”
“Ý ta đã quyết!”
Lâm Thiên Nhai lúc này đứng dậy, chắp tay nói: “Hôm nay quấy rầy rồi, cáo từ!”
Tần Ninh chỉ cười không nói.
U Động Thiên nhìn Lâm Thiên Nhai rời đi, rồi bật cười ha hả.
Mặc dù U Minh Tông và Kiếm Các không phải kiểu đối chọi gay gắt, nhưng hai tông môn lớn này thường bị đem ra so bì.
Lần này khó khăn lắm mới được thấy một lần Lâm Thiên Nhai kinh ngạc, U Động Thiên cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.
“Ông cười cái gì?”
Tần Ninh lúc này nhìn U Động Thiên, nói: "Nếu như ông ta bảo ta tiêu diệt U Minh Tông của ông, khiến cho toàn bộ Kiếm Các chiếm lấy vùng đất Cửu U, ta cũng sẽ đồng ý!”
U Động Thiên khựng lại, nhìn Tần Ninh, run rẩy mỉm cười.
“Tần tông chủ, tổ tiên ta ở Thanh Vân tông thì U Minh Tông ta ngày sau tuyệt đối sẽ bảo vệ Thanh Vân tông, mong Tần tông chủ hãy yên tâm!”
“Cần ông bảo vệ chắc?”
Tần Ninh liếc nhìn U Động Thiên, nói: “Không còn chuyện gì nữa thì đi giùm đi, ông ở đây, xem người ta bị hù thành bộ dạng gì rồi kìa”.
“Vâng vâng vâng, tại hạ xin cáo từ, ngày khác lại tới thăm!”
U Động Thiên chắp tay rời đi.
Hai đại lão của hai tông môn lớn rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại.
U Động Thiên, Lâm Thiên Nhai ở trong Cửu U đều là dạng người rung chân sẽ khiến vùng đất Cửu U xảy ra động đất. Họ ngồi ở đây thì ai mà thoải mái cho nổi?
“Công tử giận sao?”
Ở trên đỉnh Huyền Trần, Tần Ninh ngồi yên, lão Vệ khom lưng hỏi.
“Cũng không đến mức giận...”
U Phần Thiên năm đó, cũng vì Tần Ninh nợ U Minh Tông một lời hứa, nên lúc U Phần Thiên gần bỏ mình, Tần Ninh mới ra tay, đảm bảo giữ lại U Phần Thiên.
Nếu không, căn bản sẽ không có việc U Phần Thiên sống trong cơ thể rùa Huyền Minh Kim Giáp.
Nghe vậy, Tần Ninh vỗ vỗ rùa đá ở đình nghỉ mát, cười mắng: “Cái tên này cũng nhanh trí, biết cách nhắc nhở U Động Thiên đấy”.