Mà bọn họ cũng dần có chút hiểu về thành Thiên Vũ kỳ lạ này.
Ở nơi này, những người đi qua đi lại, đến cả đứa trẻ sáu tuổi cũng có thể là võ giả trên cảnh giới Cửu Môn, hơn nữa những người này đều vô cùng yên bình, chẳng hề tranh đấu gì cả.
Giống như một nơi để ẩn cư cho các cường giả vậy, một thế ngoại đào nguyên thực thụ.
Loại thần kỳ này khiến bọn họ cảm thấy càng thêm khó hiểu.
Một nơi mạnh mẽ thế này mà lại không xuất hiện trong con mắt của nhiều thế lực ở Cửu U đại lục đúng là quá kỳ quái.
“Ca, chúng ta đi đâu đây?”
Hôm ấy, Tần Ninh dẫn bốn người rời khỏi tửu lâu, đi dạo xung quanh thành Thiên Vũ.
“Tìm một người”, Tần Ninh chậm rãi đáp: “Tìm một lão mù, một lão mù suốt ngày nói những câu nhảm nhí!”
Lão mù?
Mọi người lúc này đều gãi đầu không hiểu.
Mấy ngày liền, Tần Ninh đều dẫn bọn họ đi dạo quanh thành Thiên Vũ, cũng gặp mấy người mù, nhưng không phải người mà Tần Ninh muốn tìm. Điều này cũng khiến mọi người càng không nghĩ ra.
Nhưng Tần Ninh làm việc luôn theo tính cách của mình, bọn họ cũng quen với kiểu thần bí của Tần Ninh.
Hôm ấy, mấy người ngồi dưới quán trà uống trà, nhìn người qua người lại, cảm thấy vui thích.
“Nếu có thể ở đây mãi thì tốt nhỉ!”
“Đúng vậy đó!”, Kiếm Tiểu Minh gật đầu đáp: “Nơi này quá là thoải mái đi...”
“Hơn nữa người ở đây hình như không coi trọng tu luyện lắm, mà lại hưởng thụ cuộc sống rất nhiều, kỳ lạ thật đấy...”
Mấy người thảnh thơi ngồi trong trà lâu, bàn luận rôm rả. Mấy ngày này đi theo Tần Ninh thật sự đúng là sướng như tiên, ngày nào cũng uống trà, tìm người, thư thái nhàn nhã.
“Cút cút cút...”
Ở bên ngoài quán trà, có tiếng quát chửi vang lên.
“Thương xót ta chút đi mà!”, cái tên đàn ông ăn mặc như ăn mày kia, khuôn mặt toàn râu, không nhìn rõ ngũ quan, kêu rên nói: “Cho miếng nước trà cũng được mà!”
“Ngươi nghĩ hay thật đấy, cút mau, cút nhanh lên!”, tiểu nhị của quán khó chịu nói.
“Cho ông ta vào đi!”, một giọng nói ôn hòa vang lên, Tần Ninh lúc này mở miệng, cười nhạt nói: “Ta trả tiền trà cho ông ta!”