“Tham kiến cung chủ!”
“Tham kiến cung chủ!”
Nhìn người đàn ông kia, bốn người đạo nhân Thiên Nhất và Phong Linh Tiêu lập tức chắp tay vái.
“Chỗ dựa đến rồi đấy à?”, Tần Ninh cười híp mắt nhìn kẻ kia.
Thú vị thật!
Cứ tưởng rằng chỉ có ba tông môn hạng ba được ba cương quốc lớn mời đến, không ngờ ba tông môn này lại có chỗ dựa nữa.
“Tại hạ Hàn Thiên Tuyết – cung chủ Hàn Quảng cung!”
Người đàn ông trung niên kia nhìn Hoàng Phủ Hùng, trầm giọng nói: “Vị này, nếu như thuộc hạ của ta làm sai thì ngươi có thể răn dạy, chẳng qua làm việc gì cũng nên giữ lại một đường, sau này gặp mặt còn dễ nói chuyện!”
“Nếu như cứ cố chấp giết thuộc hạ của ta, vậy Hàn Quảng cung ta không thể không ra mặt rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười nhạt.
Cái người này hài hước thật.
Hắn quá rõ ràng gia tộc Hoàng Phủ có nền tảng và thực lực cỡ nào.
Chỉ một tông môn hạng hai nho nhỏ mà cũng đòi ở đây la lối om sòm, thương lượng với Hoàng Phủ gia. Không thể không nói, nhìn không khác gì trẻ con ăn vạ.
“Tần công tử...”
Hoàng Phủ Hùng nhìn Tần Ninh.
“Giết sạch luôn đi!”, Tần Ninh vẫn bình tĩnh nói.
Lúc này, Minh Ung, Thiên Ám cùng nhóm Vân Khánh Tiêu đều nuốt nước bọt.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, dường như Tần Ninh vẫn không bao giờ thay đổi cái tính nết tùy tiện đó, ngược lại còn khuếch trướng mạnh hơn khi vào trong Cửu U nữa ấy chứ.
Hoàng Phủ Hùng lười nói nhiều, vung tay lên, các võ giả thuộc hạ đó lập tức tuôn ra.
Hàn Thiên Tuyết lúc này giận lắm rồi.