“Ông nhìn ta như vậy làm gì?”, Tần Ninh không khỏi cau mày.
Hoàng Phủ Hùng đáp: “Tần công tử, Ngũ Mạch Phổ chỉ có trưởng tộc truyền đời của Hoàng Phủ gia mới biết được. Chuyện này thật sự quá bí mật, lão hủ muốn hỏi vì sao Tần công tử lại biết được?”
“Ta muốn biết thì biết thôi, không được à?”
Tần Ninh cạn lời nói.
Hắn vốn quan tâm đến sự an toàn của ngũ mạch Phong Thiên, lão già này lại hỏi xem vì sao hắn biết bí mật của thế gia Hoàng Phủ.
Tôm cát nhỏ lúc này cũng xen vào: “Bí mật của các ngươi, Vũ gia còn biết, Tần đại gia biết thì làm sao?”
Nghe đại nhân Hà Tôn nói vậy, Hoàng Phủ Hùng chỉ gật đầu đáp: “Mọi thứ vẫn ổn!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nếu Ngũ Mạch Phổ được chăm sóc tốt thì sẽ không có vấn đề gì, nếu như nó xảy ra chuyện thì phải lập tức báo cho ta!”
Tần Ninh không dùng giọng điệu thương lượng mà mệnh lệnh nói: “Nhớ kỹ, là lập tức, nếu làm lỡ thời gian, Hoàng Phủ gia các ông không gánh nổi đâu!”
Bị Tần Ninh dạy dỗ như vậy, Hoàng Phủ Hùng dù có tốt tính đến mấy cũng thấy khó chịu.
“Được rồi, ta còn vài chuyện cần xử lí, mấy người ra ngoài chờ ta đi”.
Hoàng Phủ Hùng nghe vậy thì càng thêm không vui.
Người khác không biết Hoàng Phủ gia của bọn họ là sự tồn tại bậc nào, không lẽ Tần Ninh cũng không biết?
Mà biết rồi thì sao lại dùng thái độ đó chứ?
Không sợ ông ta nổi giận rồi xuất thủ hay sai?
“Lập tức cút đi!”, tôm cát nhỏ cũng hất hàm sai khiến.
Tần Ninh cũng lườm tôm cát nhỏ: “Ngươi cũng cút!”
“Ta? Ặc... Vâng vâng vâng, ta cũng cút đây ạ, ta cũng cút...”, tôm cát nhỏ không nói lời nào, thân ảnh lóe lên, rơi vào vai của Hoàng Phủ Hùng.
Lúc này, sắc mặt Hoàng Phủ Hùng dại ra.
Số người mà đại nhân Hà Tôn kiêng kỵ từ xưa đến nay ít đến vô cùng, nhưng mỗi một người thì đều xứng đáng để mọi người kính trọng.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”, tôm cát nhỏ hừ nói: “Cút hết đi, không nghe rõ à?”
Nhìn Hà Tôn nổi giận, Hoàng Phủ Hùng lập tức gật đầu, quay người rời đi.
Hoàng Phủ Yên Nhiên cũng đi theo sau.