Phù Diêu

Chương 508: Một phần mười vạn

Bên chỗ Hoàng Nhàn, Vương Quốc Hoa không dám ở lâu, người phụ nữ này mỗi lần như vắt kiệt sức của hắn. Theo lời Hoàng Nhàn nói thì ăn một bữa no nửa tháng. Thời gian trước Vương Quốc Hoa đến thăm Hoàng Nhàn còn phát hiện một ít đồ cá nhân.

Vương Quốc Hoa đến công ty xây dựng số 2 thì trong văn phòng Sở Sở đang xảy ra tranh chấp kịch liệt.

Vừa đi đến cửa Vương Quốc Hoa đã nghe thấy Sở Sở đang lớn tiếng nói ở bên trong.
- Không được, tuyệt đối không được, những người này mộng người cũng không thể để lại, trừ khi tôi không ở công ty xây dựng số 2 nếu không một người cũng không thể ở lại, phải xuống cơ sở hết.

- Tổng giám đốc Sở, mọi việc không thể nóng vội, cô làm như vậy thì Sở xây dựng chúng tôi rất khó xử.
Giọng điệu nửa nóng nửa lạnh nhưng không ngờ bên trong còn nhiều người đang hùa theo.

Vương Quốc Hoa đến gần cửa nhìn vào bên trong, Sở Sở ngồi phía sau bàn làm việc, đối diện ở ghế sopa có ba người đàn ông trung niên, còn có bốn người đang đứng, những người này đều rất hung hãn căn bản không muốn nói chuyện với nhau.

- Tổng giám đốc Sở đang bận à.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói một câu, Sở Sở thấy liền vui vẻ. Chẳng qua cô thấy ánh mắt của Vương Quốc Hoa có chút không đúng nên đang đứng lên liền ngồi xuống. Ở đây không có ai nhận ra nên không thèm để ý tới hắn.

Vương Quốc Hoa ăn mặc không có vẻ gì đặc biệt, sau khi vào cũng cười cười với thái độ không cao, hắn gật đầu chào người khác rồi cẩn thận đi vào.

- Vương Quốc Hoa, anh đây là?
Sở Sở ra vẻ không quá quen, trên mặt vẫn lộ vẻ lạnh nhạt như nhìn ai cugnx không thuận mắt.

- Tổng giám đốc Sở, không phải lần trước cô nói muốn mời mấy đồng chí ở Cục thống kê tỉnh đến giúp đỡ sao? Tôi đến chính là vì việc này. Chẳng qua ở đây hình như không quá tiện thì phải.
Vương Quốc Hoa lúc nói láo không khác gì nói thật.

Người khác nghe vậy đều biến sắc, một người đàn ông trong đó thậm chí còn đứng bật dậy trừng mắt nhìn Sở Sở:
- Tổng giám đốc Sở, cô đây là có ý gì?
Sở Sở cũng không trả lời mà chỉ cười lạnh nhìn quanh một vòng. Ánh mắt này tuyệt đối không có ý tốt, ngu cũng có thể nhận ra.

- Vị đồng chí này, anh đến từ Cục thống kê ư? Tôi là chánh văn phòng sở xây dựng - Phan Thắng Lợi.
Người đàn ông này báo danh, Vương Quốc Hoa thật ra rất khách khí bắt tay đối phương:
- Thì ra là chánh văn phòng Phan, tôi là Vương Quốc Hoa –- Chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, nhờ bạn ủy thác đến tìm tổng giám đốc Sở bàn chút việc, không ảnh hưởng đến mọi người chứ?

Vương Quốc Hoa nói tên ra làm khí thế không ít người ở đây thoáng cái sụt xuống. Tên Phan Thắng Lợi chẳng qua chỉ là chánh văn phòng Sở Xây dựng, nếu so với một người là chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy thì đúng là không đáng nói. Vương Quốc Hoa vậy mà khách khí, cung kính với Sở Sở như vậy càng làm người khác phải tò mò, khó hiểu.

Đương nhiên đồng chí Sở Sở có thể còn trẻ như vậy mà nhận được vị trí này thì mọi người đều biết Sở Sở không đơn giản. Chẳng qua trước mặt lợi ích nên không cần biết cô có lai lịch gì, mọi người đoàn kết đẩy Sở Sở đi cũng là việc rất tự nhiên và dễ làm.

Vương Quốc Hoa xuất hiện đồng thời còn nói ra một điều quan trọng là Sở Sở mời người của Cục thống kê tới thoáng cái làm cho mùi thuốc súng nồng nặc lên. Không có việc gì cô mời Cục thống kê làm gì, quyết toán cuối năm không phải tính xong rồi ư? Điều này không phải nói rõ Sở Sở định ra tay tàn nhẫn ư? Vẻ mặt đám người kia đương nhiên không đẹp mắt, trong mắt cũng lộ ra vài tia sợ hãi và hối hận.

Thì ra Sở Sở này có quan hệ tên tỉnh ủy, vậy có qua lại với Cục thống kê đâu phải việc gì khó. Tóm lại Vương Quốc Hoa xuất hiện làm mấy người kia lo lắng nên không còn tâm tư mà chống đối Sở Sở.

- Nếu tổng giám đốc Sở có việc thì chúng tôi về trước, chuyện kia để lần sau bàn.
Vị chánh văn phòng Sở Xây dựng - Phan Thắng Lợi là người chuồn đi đầu tiên, người khác cũng tản đi. Sở Sở đóng cửa, buông rèm cửa sổ rồi mới tươi cười nói:
- Ông xã, anh đến rất kịp lúc.
Vừa nói Sở Sở lộ vẻ thần bí đưa tay ôm ngang eo Vương Quốc Hoa, đầu dựa vào vai nhắm mắt lắc lắc.

- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười cười ôm eo của Sở Sở tay cũng vỗ vỗ sau lưng cô.

- Còn có việc gì nữa chứ? Không phải là chuyện tinh giản công ty ư?
Nhắc đến công ty, Sở Sở cũng tập trung hơn. Cô bỏ Vương Quốc Hoa ra, ngồi xuống ghế chỉ chỉ tập văn bản trước mặt.
- Đây là bản sao, bản chính nộp lên Sở Xây dựng mà cả tuần không có câu trả lời thuyết phục, còn phái một tên chánh văn phòng tới nói chuyện với em chứ.

Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu Sở Sở sao tới được vị trí này. Sở Sở không nói, Vương Quốc Hoa dù là chồng cũng không hỏi. Vương Quốc Hoa không xem văn bản mà chỉ nói:
- Em nói ý chính đi.

Sở Sở nói:
- Ngồi ở văn phòng công ty xây dựng số 2 có hơn 300 người, em một hơi giảm 90%, còn lại hơn 30 người là đủ để duy trì hoạt động bình thường. Anh không biết đâu, trong văn phòng công ty xây dựng số 2 hầu hết mọi người ăn cơm nhàn rỗi, đi làm chỉ đọc báo, uống trà, cắn hạt dưa, chuyện gì cũng không cần làm, tiền lương, thưởng không thể thiếu phần của bọn họ. Chính thức làm việc không có mấy người, người muốn làm việc còn bị xa lánh nữa chứ.

- Ừ, anh biết, em định làm như thế nào?
Vương Quốc Hoa nhíu mày không phải vì cục diện mà cảm thấy biện pháp xử lý của Sở Sở có vấn đề.

- Làm như thế nào ư. Trong này có hơn 100 người là biên chế tạm thời, toàn bộ không dùng, về phần biên chế chính thức thì xuống cơ sở, trong báo cáo không phải viết rõ rồi sao.
Sở Sở có chút mệt mỏi dùng tay vỗ vỗ trán.

- Suy nghĩ của em là tốt nhưng cách làm có vẻ không được đúng. Không thể chỉ muốn để cho Sở Xây dựng nhanh chóng thông qua phương án của em, em cũng cần nhanh chóng tạo uy tín ở công ty xây dựng số 2.
Vương Quốc Hoa cảm thấy cách làm của Sở Sở không được uyển chuyển, cô đây là nghĩ vất vả lâu như vậy để đưa ra phương án mở cục diện thì là đủ rồi, ngoài ra không cần lo lắng gì khác.

- Tạo uy tín? Tạo như thế nào?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Nói đơn giản là giết gà dọa khỉ kéo một nhóm, đẩy một nhóm, lợi dụng quần chúng đấu quần chúng. Báo cáo này của em đầu tiên cần sửa đổi, giữa lại tất cả nhân viên biên chế chính thức, tạm thời không nên đưa xuống cơ sở gấp như vậy. Sau đó mau chóng chuẩn bị một khoản tiền làm quà tết cho mọi người. Cuối cùng em tổ chức quà mừng phát cho công nhân về hưu, nghỉ việc, sau đó là ở biên chế. Hợp đồng thì không cần phát. Em làm như vậy thì trong đám nhân viên hợp đồng sẽ loạn trước, em làm tổng giám đốc có thể thong dong tạo uy tín. Còn có anh bổ sung một điểm bắt đầu từ hôm nay em phải có quyết định mọi chi tiêu sau này phải có chữ ký của em mới có hiệu lực, nếu không cách chức người phụ trách tài chính.

Vương Quốc Hoa nói điểm này làm Sở Sở dựng tóc gáy, trợn mắt há mồm nhìn Vương Quốc Hoa không nói một câu nào nữa.

- Ông xã, anh trước đây đều làm như vậy sao? Học ai thế?

- Phì, cái này còn cần học ư? Lấy sách làm thầy, ai bảo em không đọc sách chứ. Em rảnh thì học lịch sử Đảng ta đi, phát động quần chúng, dựa vào quần chúng, đây là truyền thống vinh quang của Đảng, em quên rồi ư?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười, Sở Sở thật ra không cười nổi. Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc mới thở dài nói:
- Anh nói đúng, cứ làm như vậy đi, em lập tức bảo người chỉnh lại phương án.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Lãnh đạo bên Sở Xây dựng thì có việc em nên báo cáo, qua lại nhiều. Em không nên dựa vào nhiệt huyết mà làm việc, phải tạo đoàn kết với các đồng chí, nhất là phải quan hệ tốt với lãnh đạo.

- Anh chờ chút để em ghi lại. chuyện hôm nay anh nói em cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Sở Sở cầm bút viết mấy lời vừa rồi của Vương Quốc Hoa vào sổ tay.

Bận một lúc Sở Sở bỏ bút xoa xoa cổ tay nói.
- Hôm nay coi như em thấy rõ anh, sao em lại chọn anh làm chồng chứ? Quá âm hiểm, quá ác độc.

- Muốn ăn đòn hả, đâu có cái kiểu nói chuyện với chồng như vậy. Đây gọi là trí tuệ chính trị, dùng tiền em cũng không mua được đâu.
Vương Quốc Hoa lộ vẻ hung dữ nhưng tổng giám đốc Sở Sở không sợ. Cô đứng lên duỗi lưng đi tới ôm Vương Quốc Hoa, hôn chụt lên mặt hắn.
- Được rồi, em thấy tự hào về ông xã. Anh đi làm việc của anh đi, em cũng phải làm việc đây.

Sở Sở là người có tính cách tự tin, mạnh mẽ, Vương Quốc Hoa biết rõ điểm này cho nên hắn không nói rõ cần làm cụ thể như thế nào. Có vài thứ cần phải tích lũy kỹ xảo trong đấu tranh, nắm giữa nghệ thuật đấu tranh. Mấy điểm này người khác có nói cũng không có bao tác dụng.

Cửa bị mở ra, Vương Quốc Hoa bi xin mời ra ngoài, tổng giám đốc Sở Sở nói:
- Chuyện kia tạm để đó xem đã. Lần trước em nói chỉ là do tức, anh coi là thật ư?

Vương Quốc Hoa ra ngoài nhìn, bụi trên hành lang còn chưa tan đi. Năng lực của tổng giám đốc Sở Sở coi như khá tốt, rất nhanh nắm giữ vài kỹ xảo đấu tranh, quả nhiên không hổ là con nhà chính trị.

Về văn phòng ở Ban giám sát, Vương Quốc Hoa mở cửa văn phòng mà trợn mắt há mồm, bảy tám chiếc túi để ở bên trong. Chỉ Mạnh Khiết có chìa khóa văn phòng mình vì vậy Vương Quốc Hoa vội vàng gọi Mạnh Khiết tới, thế hắn mới biết đây là thu hoạch của Cao Quyên Quyên và Trương Quốc Thắng.


Nhìn mấy chiếc túi, Vương Quốc Hoa nhăn mặt suy nghĩ khá lâu mới nói với Mạnh Khiết.
- Mấy thứ này giao cho trưởng ban thư ký Ngôn xử lý đi.
Mạnh Khiết thoáng nhắc:
- Trưởng ban thư ký Cao phụ trách quản lý hậu cần.

- Ồ, vậy đưa cho trưởng ban thư ký Cao đi, hộp mở ra rồi thì không mang đi, dưa cho chủ nhiệm Quách và hai vị chuyên viên, mấy vị khác cũng chia thứ còn lại.

Mạnh Khiết gật đầu lấy một phong bì bỏ lên bàn.
- Chủ nhiệm, còn có cái này nhiều quá, mọi người nhất trí thông qua đưa ngài một nửa.

Vương Quốc Hoa gãi gãi đầu nói:
- Có gì đó không đúng thì phải.

Mạnh Khiết giải thích một chút Vương Quốc Hoa mới biết thẻ mua sắm ở các phòng ban trong văn phòng nhận được từ thị ủy thành phố Việt Châu là do trưởng ban thư ký Tào thống nhất đưa đến tay lãnh đạo phòng ban. Bên Ban giám sát khá đặc thù nhưng trưởng ban thư ký Tào không nói gì, cũng coi như là không có chuyện.

Vương Quốc Hoa cân nhắc một chút cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Cái này cũng đưa cho trưởng ban thư ký Tào xử lý, tên Trần Mộc Căn này không phải muốn hại người sao?

Mạnh Khiết cười nói:
- Chủ nhiệm, ngài nhận không phải là xong sao? Nộp lên trên còn không biết bên trên nhìn như thế nào.

Vương Quốc Hoa nghĩ cũng đúng, đồ có thể đưa lên, thẻ mua sắm này đưa lên lại không đúng.
- Được, để ở chỗ tôi đi.
Hắn thuận tay bỏ vào túi. Vương Quốc Hoa ở văn phòng một lúc thấy gần hết giờ làm rồi chuồn ngay.

Xe còn chưa đi được bao xa thì Vương Quốc Hoa nhận được cú điện làm hắn sợ run lên. Sở Sở bị ngất trong văn phòng. Sao lại như vậy, Vương Quốc Hoa vội vàng hỏi thì bên kia nói đã đưa đến bệnh viện tỉnh.

Vương Quốc Hoa vội vàng tới, đến nơi đỗ xe gọi cho Sở Sở không ngờ hắn thấy Sở Sở từ một tòa nhà đi ra, bên cạnh còn có một cô bé dìu. Vẻ mặt Sở Sở thật sự rất khó dùng lời nói hình dung ra sự vui mừng của cô, đó là rất hưng phấn, cả khuôn mặt như đang tỏa sáng.

- Em sao thế, ngất còn chạy loạn là sao?
Vương Quốc Hoa đi tới đưa tay dìu Sở Sở, đồng thời hắn cũng trừng mắt nhìn cô bé bên cạnh. Ánh mắt quá sắc bén làm cô bé rụt cổ.

- Anh làm gì mà gấp như vậy, không phải là hơi choáng đầu ngất sao? Được rồi bác sĩ nói không có gì mà.

- Tổng giám đốc là mệt quá, mấy hôm nay rất bận, vừa nãy còn bố trí làm thêm.
Cô bé bên cạnh cuối cùng cũng lấy được chút can đảm nhỏ giọng nói. Có lẽ cô bé không khuyên được Sở Sở nên mong vào Vương Quốc Hoa.

- Đưa anh xem kết quả nào, đâu có chuyện tự nhiên ngất như vậy?
Vương Quốc Hoa đưa tay về phía cô bé nhưng Sở Sở đã đoạt trước.
- Không cho anh xem nếu không anh lại kêu lên, chỉ là thiếu máu, nghỉ ngơi một chút là đủ.

Vương Quốc Hoa không có biện pháp với Sở Sở, hắn có chút hối hận sao để Sở Sở đến công ty này làm việc chứ. Lúc trước Sở Sở nói đến công ty hàng không có phải tốt hơn không, đỡ vất vả đầu óc.

Dìu Sở Sở lên xe mình, Vương Quốc Hoa chuẩn bị về khách sạn thì Sở Sở nói:
- Đưa em đến công ty, mọi người còn chờ em.

Vương Quốc Hoa nghe vậy trừng mắt nói:
- Làm để chết à, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt cho anh nếu không anh tát nát mông.

Sở Sở không tức mà cười rất ngọt ngào.
- Được rồi, nghỉ thì nghỉ.
Nói xong cô dặn cô bé đi theo vài câu rồi mới để Vương Quốc Hoa lái xe lên đường. Vừa lái xe Vương Quốc Hoa vừa suy nghĩ xem làm như thế nào khuyên Sở Sở chú ý nghỉ ngơi. Hắn thấy có mấy thâng thuốc được Sở Sở đặt trước mặt liền thầm ghi nhớ.

Về khách sạn Vương Quốc Hoa bắt đầu bận rộn, hắn bảo Sở Sở nằm lên giường, đưa thuốc cho nhân viên phục vụ khách sạn đi sắc, còn hỏi Sở Sở muốn ăn gì. Cuối cùng hắn còn mang nước nóng tới cho Sở Sở rửa chân, tóm lại rất quan tâm, chăm sóc. Sở Sở mới đầu còn không đáp ứng để Vương Quốc Hoa rửa chân cho mình.
- Đâu có người đàn ông nào làm việc này chứ?

Vương Quốc Hoa kiên trì nói:
- Hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Sở Sở không thể làm gì khác là nghe theo, cúi đầu để Vương Quốc Hoa rửa chân. Cô đột nhiên nói:
- Vương Quốc Hoa.

- Ồ, tổng giám đốc Sở Sở có chỉ thị gì?
Vương Quốc Hoa cũng không ngẩng đầu lên, cẩn thận dùng khăn ấm đắp lên đôi chân hơi lạnh. Hắn dìu Sở Sở nằm xuống giường nên không chú ý thấy trên mặt Sở Sở toàn nước mắt.
- Vương Quốc Hoa này….
Sở Sở lại nhỏ giọng nói, lần này Vương Quốc Hoa mới quay đầu lại, hắn hơi sợ.

- Sao thế? Không đến mức cảm động như vậy chứ?
Vương Quốc Hoa còn nói đùa, không ngờ Vương Quốc Hoa đột nhiên ôm cổ hắn, nói vài chữ bên tai:
- Em có.

- Ồ, hả?
Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm, sao thế này. Hắn còn tưởng mình nghe lầm.
- Không phải nói tỷ lệ một phần một ngàn sao, sao lại có?

Nhìn khuôn mặt rạng người của Sở Sở, Vương Quốc Hoa biết đây không phải nói đùa. Hắn cắn lưỡi thấy đau liền quỳ gối xuống trước mặt Sở Sở, đầy nhẹ nhàng nói:
- Thì ra là nhóc này giở trò, sao lại để mẹ ngất như vậy. Sau này nhất định phải ngoan nếu không tát nát mông.

Vừa nói Vương Quốc Hoa cũng không khống chế được nước mắt, bắt đầu chảy ra.

Tỷ lệ một phần mười ngàn là như thế nào? Dựa theo cách tính một năm 365 ngày nói cách khác phải 30 năm thì mới có một ngày có thể có thai. Đây là đề tài toán học rất phức tạp, Vương Quốc Hoa căn bản không thể tính rõ.

Cười ngây ngô một lúc, Vương Quốc Hoa không kết luận hiện tượng này vào số mệnh. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn sống lại, đời trước hắn không liên quan gì tới Sở Sở, đời này hắn cứu mạng Sở Sở thì để bụng to cũng có gì là lạ.

Nói tóm lại, Vương Quốc Hoa bây giờ chính là người theo chủ nghĩa duy tâm.

Sở Sở nằm trên giường nhìn Vương Quốc Hoa đang không ngừng bận rộn, vừa làm vừa hát khiến cô rất hạnh phúc.

- Tối nay thật là vui.
Nói thẳng ra trình độ hát của Vương Quốc Hoa không dám khen, chẳng qua hắn đang rất hạnh phúc, Sở Sở nghe cũng hạnh phúc, còn cả hạnh phúc vì được Vương Quốc Hoa phục vụ khăn mặt ấm áp.

Sở Sở ra vẻ muốn ngồi dậy nhưng bị Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn:
- Em muốn làm gì để anh làm.

- Em muốn đi vệ sinh.
Phụ nữ được quan tâm luôn dịu dàng như vậy.

Cuối cùng Vương Quốc Hoa cũng không đi quanh nữa, hai người nằm trên giường không nói chuyện. Nằm bên cạnh nhau bình thản hơn trăm triệu lời muốn nói. Dựa vào bộ ngực của hắn, Sở Sở đột nhiên nói:
- Bạn Vương Quốc Hoa, chuyện ở công ty xây dựng số 2 nên làm như thế nào bây giờ? Em không muốn bỏ dở giữa chừng.

Vấn đề này lại làm khó Vương Quốc Hoa. Theo tâm tư của Vương Quốc Hoa thì bắt đầu từ hôm nay cần tìm chục bảo mẫu chăm sóc cho Sở Sở cũng không quá đáng. Vấn đề là nếu Sở Sở không muốn thế thì Vương Quốc Hoa cũng không muốn ép và làm khó cô.

- Em nghỉ hai ngày đi, vừa lúc em cũng cần phải nghĩ rõ là chuyện ở công ty xây dựng số 2 cần làm tiếp hay là bỏ ra. Tóm lại mặc kệ em quyết định như thế nào, anh cũng kiên quyết ủng hộ.
Vương Quốc Hoa rất không cam lòng đưa ra câu trả lời này. Nhưng chẳng qua hắn vốn đã quen tôn trọng quyết định của Sở Sở.

Sở Sở gật đầu, việc này tạm thời cứ quyết định như vậy.

….

Thức dậy Vương Quốc Hoa lại bắt đầu ngâm ga với điệu quỷ khóc sói tru, bận rộn đến khi không có việc gì làm thì hắn mới lưu luyến tiếc nuối đi làm.

Đám người ở Ban giám sát hôm nay có thể nói là rất vui sướng, hân hoan. Thu hoạch quà tết nhiều như vậy làm cho một ít suy nghĩ không hài hòa trong đầu được áp chế. Hoặc là nói uy tín của Vương Quốc Hoa đạt đến đỉnh. Sáng sớm đi làm ai cũng tích cực, đều quét dọn, lau chùi sạch sẽ. Nhất là văn phòng Vương Quốc Hoa, ba thanh niên bận nửa tiếng, một hạt bụi cũng không có, dù không có bụi cũng dùng khăn lau lau lại.

- Tôi nói Mạnh Khiết, cửa sổ đó bà lau ba lần rồi đấy.
Tâm trạng Cao Quyên Quyên khá tốt, ngày thường Mạnh Khiết giờ này đang cắn hạt dưa chứ đâu có cầm khăn lau bàn ghế như thế này.

Mạnh Khiết coi như không nghe thấy, cẩn thận thổi một hơi phát hiện có thể làm gương mới hài lòng quay đầu lại nói:
- Cao Quyên Quyên, tối qua tôi hình như thấy bà ở đường Phấn Tiến.

- Hả, bà nhất định nhìn lầm rồi, tối qua tôi không ra khỏi cửa mà.
Cao Quyên Quyên có chút xấu hổ cúi đầu, mắt lại oán trách trừng mắt nhìn Trương Quốc Thắng.

- Ồ, tôi chắc nhìn lầm rồi, còn nghĩ bà đi dạo phố với bạn trai nữa chứ. Người đàn ông đó trông khá giống Trương Quốc Thắng.
Mạnh Khiết ra vẻ rất tin lời giải thích của Cao Quyên Quyên, Trương Quốc Thắng nghe vậy lập tức nói:
- Tôi đi bê bình nước.

- Hả, tôi còn có chút chuyện, Mạnh Khiết, bà làm việc đi.
Cao Quyên Quyên cũng chạy, Mạnh Khiết liền nở nụ cười đắc ý.

Máy điện thoại bàn vang lên, Mạnh Khiết nghe điện, bên trong truyền tới giọng kiêu ngạo của một người phụ nữ:
- Là Ban giám sát tỉnh ủy hả? Bảo chủ nhiệm các vị đến Ban văn minh họp, trưởng ban Trương có chỉ thị tinh thần quan trọng cần nhắn nhủ.

Bịch, nói xong là dập máy ngay. Mạnh Khiết cầm mic rất khó hiểu, không quen. Đây là văn phòng tỉnh ủy mà, chủ nhiệm Vương bình thường đừng nói là lãnh đạo phòng ban khác, dù là mấy phó trưởng ban thư ký gặp cũng rất khách khí, một Ban văn minh có gì để kiêu căng chứ?

Vương Quốc Hoa lúc này đang lên lầu nghe thấy có hai giọng quen thuộc nhỏ giọng nói với nhau.
- Cho chết anh…
- Đau quá, cái này cho em…
- Không thèm, đi mau, đừng để người khác thấy.

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười đi chậm lại nhìn hai người như kẻ trộm ddng chạy vội. Trương Quốc Thắng kín đáo đưa gì đó cho Cao Quyên Quyên, Cao Quyên Quyên nói không lấy nhưng vẫn nhét vào túi, hai người này đúng là còn có thể yêu nhau. Không được, không thể để bọn họ ở cùng phòng được, điều chỉnh một chút tránh nhiễu loạn về sau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất