Chương 6:
Đêm đó, tôi thức trắng.
Trời vừa hửng sáng, tôi vội vã lên đường đến Thư viện Nguyệt Trai, trước khi Mộ Hoài Thanh kịp phát hiện.
“Dĩ Nhu, có chuyện gì gấp sao?”
Nhìn thấy Hạ Kỳ Chi, tôi lập tức cảm thấy an lòng, mọi lời than vãn định nói đều nuốt ngược vào trong.
Tôi lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy eo Hạ Kỳ Chi, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh.
Trên người anh có mùi hương thoang thoảng của lá tre, hơi ấm lan tỏa từ cơ thể anh truyền đến tận đáy lòng tôi.
Hạ Kỳ Chi vuốt ve đầu tôi, “Sao em không cài cây trâm anh tặng? Em không thích sao?”
Tôi khựng lại, ngượng ngùng lấy ra cây trâm được gói trong khăn lụa.
Mở khăn ra, bông hoa cài trên trâm đã vỡ nát thành từng mảnh, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Nhưng anh ấy không bận tâm đến cây trâm bị hỏng, mà kéo tay áo tôi lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím trên cổ tay tôi.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của tôi, nhíu mày, “Mộ Hoài Thanh đã bắt nạt em sao?”
Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy sự tức giận trong ánh mắt Hạ Kỳ Chi.
Tôi nhẹ nhàng ôm chặt anh, cố kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, “Hạ Kỳ Chi, chúng ta cùng trốn đi được không?”
“Em không muốn ở lại Mộ phủ nữa, chúng ta đi đâu cũng được.”
Hạ Kỳ Chi im lặng rất lâu, cuối cùng anh lại bảo tôi đợi thêm ba ngày nữa.
Tôi nói Hạ Kỳ Chi không cần đưa tôi về Mộ phủ, tôi bảo anh rằng tôi đã lén chạy trốn ra ngoài.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Ba ngày, tôi có thực sự đợi được ba ngày đó không?
Đang đi trên đường suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “Rầm—” vang lên phía sau tai.
Gáy tôi bị ai đó đánh mạnh, mắt tôi tối sầm lại ngay lập tức, không còn nhìn thấy gì nữa.