Phù Ly

Chương 2

Chương 2
Sáng hôm sau, ta thay một thân võ phục, một mình đến thao trường luyện võ.
“Tướng quân tới rồi, mau nhìn chiêu thức mới của ta!”
Tô Mạc Ly, cũng tám tuổi như con trai ta, thi triển một bài quyền pháp gọn gàng dứt khoát.
Bình thường các tướng sĩ trong doanh đều bảo nó chững chạc như người lớn.
Chỉ khi gặp ta, nó mới lộ ra vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ.
Nó là đứa trẻ ta nhặt được từ chiến trường.
Tám năm trước, ta và Bùi Thanh Huyền là đồng đội nơi chiến tuyến.
Phụ thân ta là Định Quốc công, từ nhỏ ta theo ông trấn thủ phương Bắc, nhiều lần lập công.
Bùi Thanh Huyền được tiên hoàng cử đến làm trợ tướng dưới trướng phụ thân ta.
Có lẽ vì ta khác với những tiểu thư kinh thành, hắn luôn đặc biệt chú ý đến ta.
Còn ta, cũng chưa từng gặp nam nhân nào như hắn.
Nghe nói sư phụ hắn là cao thủ đệ nhất trong cung, hắn vừa giỏi võ vừa văn thao võ lược.
Dưới trướng phụ thân, chúng ta nhanh chóng trở thành bằng hữu.
Có lần hắn phụng mệnh tiêu diệt thảo khấu trong núi, đến hẹn không một ai trở về báo tin.
Ta dẫn người tiến núi tìm kiếm, chẳng ngờ lại rơi vào mai phục.
Duyên trời đưa đẩy, ta và hắn gặp lại nhau trong một hang núi.
Rừng sâu nhiều kỳ hoa dị thảo, không biết hắn ăn nhầm gì mà toàn thân phát sốt.
Đêm đó, cả hai đều không tỉnh táo.
Cũng chính đêm đó, ta mang thai Bùi Mặc Hiên.
“Phù Ly, ta sẽ lập tức dâng sớ xin thánh thượng ban hôn, cả đời này quyết không phụ nàng.”
Ta nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, thế là chúng ta thành thân ở phương Bắc.
Sau khi sinh Bùi Mặc Hiên, sức lực của ta không còn như trước.
Ngày ngày ta nơm nớp lo sợ. Ta có thể chịu khổ, nhưng sợ nhất là con ta cũng phải chịu khổ.
Khi ấy, Bùi Thanh Huyền vẫn luôn dịu dàng dỗ dành:
“Mai này chúng ta dạy Hiên nhi học võ nhé, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể để mẫu thân lo lắng.”
Cho đến bốn năm trước, biên cương thắng trận.
Ta theo hắn hồi kinh phục mệnh.
Từ đó, ta không còn là Thiếu tướng quân, mà trở thành Hoàng tử phi của kinh thành.
Khi tân hoàng đăng cơ, ta trở thành Trắc phi của Nhiếp chính vương.
Cũng từ đó, ta mới biết, Bùi Thanh Huyền vốn có một thanh mai trúc mã nơi kinh thành.
Quận chúa Vân Dương – Giang Nhụy Dao, đệ nhất tài nữ chốn đế đô.
Ta xa lạ với mọi thứ nơi đây, còn nàng ta lại như cá gặp nước giữa vòng xoáy quyền quý.
Tại yến hội ngắm hoa, nàng ta nâng một chiếc trâm ngọc khoe khoang:
“Chiếc trâm này là ca ca Thanh Huyền tặng ta trước khi lên Bắc cương, chạm khắc họa tiết Như Ý, ngụ ý năm năm thuận lợi.”
Nói xong, nàng ta lấy tay che miệng, ánh mắt đắc ý nhìn ta:
“Ca ca Thanh Huyền giống như ca ca ruột của ta, Tẩu tẩu là người rộng lượng, hẳn sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Là ca ca ruột hay tình lang, ta chẳng buồn để ý nữa.
Chỉ là nàng ta dung túng Bùi Mặc Hiên lười nhác, từng bước một khiến nó trở nên vô dụng.
Đó mới là điều ta căm ghét nhất.
Tô Mạc Ly là đứa trẻ mà ta đã cứu từ đống xác chết trong trận chiến cuối cùng năm đó.
Sau khi về kinh, nó luôn được nuôi dưỡng trong quân doanh, bình thường cũng không thường xuyên gặp mặt.
Nhưng nó rất nghe lời ta, luyện võ cũng vô cùng nghiêm túc.
Khi Bùi Mặc Hiên vội vã đến thao trường, ta đang tận tay dạy Tô Mạc Ly luyện thương.
Thấy nó tự mình đến thao trường, vốn dĩ ta có chút an ủi.
Nhưng nó lại xông thẳng đến đẩy ta ra, và đánh nhau với Tô Mạc Ly.
Hai đứa trẻ đánh nhau, trong mắt ta chỉ là tỷ thí võ nghệ.
Chỉ là khi Bùi Mặc Hiên dần yếu thế, nó đột nhiên rút dao găm ra.
Nhìn thấy mũi dao đang hướng về phía tim Tô Mạc Ly.
Trong lúc cấp bách, ta cúi người nhặt một viên đá ném đi.
Viên đá trúng thẳng vào trán nó.
Ta không khỏi nổi giận đùng đùng, đi đến trước mặt nó:
"Bùi Mặc Hiên, ai đã dạy con những chiêu trò hiểm độc này, ở thao trường chỉ điểm đến là dừng, con lại muốn lấy mạng người!"
Nó ôm trán kêu đau, nghiến răng nhìn ta:
"Dì Quận chúa nói, người đời chỉ xem trọng kết quả, chỉ cần thắng, dùng chiêu trò gì cũng được."
Lại là Quận chúa Vân Dương, trong mắt nó e rằng còn thân hơn cả mẹ ruột là ta.
Trong lòng càng thêm chua xót khó chịu, ta không hiểu rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
"Nhưng con là con trai của ta, mũi dao phải hướng về kẻ địch, không phải hướng về đồng bào của chúng ta, ta thường dạy con làm người đường đường chính chính, con lại học được những thủ đoạn hiểm độc này..."
"Vương phi tỷ tỷ nói vậy có hơi nặng lời rồi, Hiên nhi vẫn còn là một đứa trẻ, tỷ hà tất phải khắc nghiệt với nó như vậy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất