Chương 1
Trên kinh thành truyền nhau một chuyện lạ, rằng Trắc phi của Nhiếp chính vương muốn ly hôn.
Không may thay, ta chính là vị Trắc phi đó.
Tất cả mọi người đều nói ta không biết điều, ngay cả chính con trai ruột của ta cũng nghĩ như vậy.
“Nam nhân nào chẳng tam thê tứ thiếp, phụ thân chỉ có một mình mẫu thân, người còn chưa thấy đủ sao?”
“Nếu rời khỏi phụ thân và ta, người sẽ trở thành thứ nữ bị ruồng bỏ, để thiên hạ phỉ nhổ đó.”
Từng có lúc ta cũng nghĩ rằng mọi lỗi lầm đều do mình.
Nhưng khi Nhiếp chính vương ôm lấy một vị Quận chúa say rượu trở về phủ, con trai ta lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ:
“Nữ nhân nên yếu đuối như Quận chúa, chứ đừng giống mẫu thân, dữ dằn chẳng khác nào Dạ xoa.”
Họ hết lần này đến lần khác làm tổn thương ta, bởi vì họ tin chắc rằng ta sẽ giống như đa số nữ nhân khác, mãi bị giam hãm trong hậu viện.
Nhưng có lẽ họ đã quên, ta từng là nữ tướng quân đệ nhất của Đại Ngụy.
Ta đứng dưới hành lang, nhìn phu quân Bùi Thanh Huyền ôm một nữ nhân khác trong lòng.
Những lời con trai nói, lại càng khiến lòng ta đau nhói, nghẹn đến mức không thể thở nổi.
Đứa con này, là ta mười tháng mang thai, liều mạng sinh hạ.
Vậy mà giờ đây, nó lại trở thành mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim ta.
Nó lon ton chạy theo sau Bùi Thanh Huyền, hai cha con một lớn một nhỏ, cùng nhau hầu hạ vị Quận chúa say rượu.
Khung cảnh ấy, thật nực cười đến cay đắng.
“Hầu gia, Tiểu thế tử vẫn còn trẻ con, người không nên để trong lòng.”
Tỳ nữ Tuyết Hà khẽ khuyên bên tai ta. Nhưng liệu có thật là như vậy?
Đương nhiên là không.
Bùi Mặc Hiên đã tám tuổi, không còn là đứa trẻ ngây ngô nữa.
Giờ đây, nó từ thư phòng của phụ thân đi ra, vừa thấy ta liền khẽ lùi lại một bước, trong mắt đầy vẻ chột dạ:
“Mẫu… mẫu thân, sao người lại ở đây?”
Ta không trả lời, chỉ giả vờ tiến về phía trước một bước.
Nó vội vàng chắn trước mặt ta, như gặp đại địch, cản đường:
“Phụ thân không có trong thư phòng, mẫu thân không cần vào đâu.”
Che giấu một cách vụng về, thật đúng là con trai ruột của Bùi Thanh Huyền.
Khóe môi ta kéo lên một nụ cười đắng chát, cũng không giống như trước kia muốn xông vào tra xét.
Chỉ liếc nhìn Bùi Mặc Hiên một cái, ta nhàn nhạt nói:
“Nếu con đã không muốn học võ, vậy thì sau này khỏi cần học nữa.”
Có vẻ bất ngờ quá nhanh, Bùi Mặc Hiên há miệng sửng sốt:
“Thật sao?”
Ta khẽ gật đầu, xác nhận một tiếng, nó lập tức trở nên vô cùng đắc ý:
“Dì quận chúa nói rồi, trẻ con thì phải có tuổi thơ vui vẻ. Nếu người làm vậy sớm hơn, con cũng đâu đến mức ghét người như bây giờ.”
Nó vui đến mức múa tay múa chân, hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói sai điều gì.
Ánh mắt ta lướt qua ánh nến yếu ớt trong thư phòng, lòng càng thêm giá lạnh.
Đã không muốn ta dạy dỗ, thì từ nay ta cũng chẳng quản nữa.