Nàng liều mạng nhắc nhở, hi vọng dời đi sự chú ý của hắn, đáng tiếc là vẫn buồn bực nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần của hắn.
Nhưng cũng khó trách, võ công của hắn không phân cao thấp với Huyền Minh.
Mà nàng, hơn xa đối thủ.
Trong đầu một phần phân tâm, cũng không phát hiện được phía trước xuất hiện một đoạn dây mây hô sinh trưởng ở trong thân núi, đợi mũi bàn chân bị vướng nghiêng về phía trước, nàng mới vô ích dùng cánh tay quơ quơ lung tung giữa không trung, làm động tác bay lượn tương tự với cả mẫu tử.
Ngay sau đó, thân thể ngã quỵ __
Người mang võ công tuyệt thế thì thế nào? Thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, sẽ có thể có tư thế lúng túng xấu hổ “chó giành phân” đó.
Trong nháy mắt đó, đầu óc Mộ Lăng Không trống không từng miếng.
Sắp rơi xuống đất, nàng thoáng qua một ý niệm rất quỷ dị: mặt mày sẽ không bị phá như vậy đi.
Hồi lâu, hồi lâu.
Mộ Lăng Không không có cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy phía dưới thật mềm mại.
Nàng mở mắt ra, vừa lúc chống lại nụ cười hài hước của Đế Tuấn: “Nương tử, lời nói ôm ấp yêu thương, nàng cũng phải tìm đúng phương hướng nha, vi phu ở phía sau, sao nàng lại đập ở phía trước vậy?”
“Ta không cẩn thận bị chặn ngã.” Nàng sờ soạng muốn bò lên, trong bóng tối, dùng cả tay và chân không cẩn thận sợ soạng hắn một lượt.
Đế Tuấn nín thở.
Cảnh tay sắt bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, không muốn nàng cử động nữa.
Tiếng hít thở như có như không có chút nặng nề.
Loại biến hóa rất nhỏ này Mộ Lăng Không vô cùng qune thuộc.
Mỗi khi hắn có “hứng thú”, muốn làm chuyện xấu thì sẽ như thế.
Tay nhỏ bé theo thói quen dò xuống phía dưới, quả nhiên là vị trí quen thuộc, phát hiện của hắn kiên định như thiết, xấu hổ đứng ở đó, một cái lều nhỏ, vô cùng lẳng lơ.
“Phu quân, không phải là chàng chứ? Nơi này cũng được?” Thật đúng là buất luận địa phương nào cũng muốn đụng ngã nàng.
Mộ Lăng Không không nghĩ ra, nam nhân nhà nàng làm sao lại có thể tùy thời duy trì “tính” trí dào dạt đây?