“Được rồi, vi phu biết nơi này không phải là nơi tốt để tầm hoan, ngoan, đừng động, để cho ta ôm một hồi, chỉ một chốc lát thôi.” Nói xong, tay cũng không khách khí chút nào chui vào trong vạt áo của nàng, cho đến khi tay nắm được “hai con thỏ trẳng nhỏ” bướng bỉnh, mới thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng.
Mộ Lăng Không nghe tiếng tim đập không cự ly.
Tiểu Nam và Tiểu Bắc vẫn còn đứng chờ ở không xa.
Ngay cả tiếng hai người cố ý đè nén âm lượng lặng lẽ nói nàng cũng nghe rõ.
“Sao gia và phu nhân lại đi lâu như vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ta đi tìm một chút.”
“Tiểu Bắc, cái tên ngốc này, không cho phép đi, cẩn thận hư chuyện tốt của gia, bị chủ tử lột da.”
Mộ Lăng Không đỏ mặt sắp rỉ ra máu, đấm nhẹ Đế Tuấn một cái, oán hận nói: “Chàng nhìn đi, còn là chủ tử của người ta, lưu lại ấn tượng gì cho người ta vậy? Chúng ta không có chút tiếng động, hiển nhiên bọn họ liên tưởng tới cái đó… Hơn nữa…” Nàng cắn đôi môi, chỉ cảm thấy người nóng hừng hực: “Cực kỳ chính xác.”
“Không cho phép!” Hắn kiên định phản bác, vỗ vỗ trên mông của nàng, hài lòng xúc cảm dưới lòng bàn tay: “Chúng ta chỉ là té ngã ôm nhau một chút, còn chưa phát triển tới “cái đó”, nương tử nhạy cảm như vậy, có phải hay không cũng muốn… Muốn??”
Đế Tuấn rất vô lại cười: “Nếu thật như thế, vi phu cũng không ngại, giúp Lăng Không phân ưu giải nạ, khụ khụ, mặc dù nơi đây âm lãnh nhưng được lại là đặc biệt, ngẫm lại xem, ở trong bụng núi, bên cạnh hàn đàm, ta cùng nương tử vu sơn mây mưa, như cá gặp nước, thật là chuyện vui trong cuộc sống này.”
“Vớt cá? Đúng rồi, đi vớt cá.” Mộ Lăng Không giả bộ nghe không hiểu lời của hắn, ra sức đánh lạc hướng: “Phu quân, Huyền Minh còn mang người chặn ở bên ngoài, chúng ta vấn nên là sớm đi vớt cá một chút rồi rời đi, ha ha…”
“Không cần lo lắng, người của Đại Tuyết sơn còn đang ngâm trong nước đá rồi.”