Phụ Thân Ta Là Đại Gian Thần

Chương 2:

Chương 2:
Y rất bận rộn, ta ít khi được gặp mặt. Có lần y rời đi hơn hai tháng mới trở về.
Ta khóc lóc nhào vào lòng y, hỏi y có phải đã bỏ rơi ta rồi hay không.
Quyền Vực sẽ bế ta lên, véo nhẹ cái mũi nhỏ của ta, nghiêm túc đáp: "Không đâu."
Mỗi lần từ bên ngoài trở về, y đều mang quà cho ta, đôi khi là một đĩa bánh táo đỏ mật, đôi khi là một chiếc trâm ngọc châu, đôi khi là một con tuấn mã nhỏ.
Kỹ năng cưỡi ngựa, sử dụng đao kiếm đều do y dạy, chữ viết và tranh vẽ cũng vậy.
Y còn dỗ ta ngủ, ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta: "Tiểu A Nhược, nếu không ngủ thì phụ thân sẽ giận đấy."
Lòng ngực của Quyền Vực rộng rãi và ấm áp, nhưng trên người y có vô số vết sẹo, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh chạm vào cảm giác không mấy dễ chịu.
Có lần vô tình thấy y thay y phục, một vết thương kéo dài từ vai xuống eo hiện rõ trên tấm lưng cường tráng của y. Dù đã đóng vảy nhưng vẫn dữ tợn đáng sợ, giống như một con rết khổng lồ.
Ta bị dọa sợ đến mức khóc suốt mấy ngày, nhìn thấy y liền vội vàng trốn đi.
Mỗi lần thấy ta trốn, Quyền Vực đều bất lực đứng lại tại chỗ, không biết làm gì. Nhũ mẫu dỗ dành ta, bảo rằng đó là phụ thân, không cần phải sợ.
Nhưng ta cứ khóc, khóc mãi không ngừng.
Quyền Vực cụp mắt xuống, ánh mắt thoáng qua nét cô đơn, y lặng lẽ nhìn ta một lúc rồi quay người bước đi.
Nhưng chỉ một lát sau, y lại ngoảnh đầu lại, cương quyết nhanh chóng bước đến trước mặt ta.
Quyền Vực khom người ngồi xuống trước mặt ta, đôi mắt thâm trầm nhìn ta chăm chú, nhẹ nhàng thở dài rồi đưa tay lau nước mắt cho ta.
“A Nhược, là phụ thân không tốt, con đừng sợ ta được không? Phụ thân về sau sẽ không bị thương nữa, cũng sẽ không để lại sẹo.”
Ta nhào tới ôm chặt lấy cổ y, úp mặt vào vai y mà nức nở.
Từ đó về sau, y ít khi bị thương hơn. Dù có bị thương, y cũng không để ta nhìn thấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất