Chương 7:
Sự nhiệt tình của ta dành cho Lý Cảnh giống như bị một gáo nước lạnh dội sạch sẽ.
A Phúc bảo ta đừng dây dưa gì với nhà họ Lý, tránh xa hắn ra là được.
Không cần A Phúc nhắc, ta cũng phải tránh xa hắn, bởi hai nhà vốn là kẻ thù không đội trời chung, chỉ sợ hắn giở trò hãm hại ta.
Dù vậy, Lý Cảnh vẫn nghiêm khắc, công bằng vô tư.
Hoàng thái tử và Hi Vừa phạm lỗi, hắn đều phạt, huống chi là ta.
Vì thế, cuộc sống chép sách ba ngày một lần nhỏ, năm ngày một lần lớn cứ thế tiếp diễn.
Quyền Vực giúp ta viết hộ, vừa nhìn là hắn nhận ra ngay. Mỗi lần ta giả dối, hắn liền nghiêm mặt bắt ta đứng phạt.
Đứng phạt thật sự rất mất mặt.
Ta không chịu, hắn liền dùng thước đánh ta. Ta đã khóc nhiều lần vì bị hắn đánh, vừa khóc vừa mắng, thậm chí dọa hắn: “Phụ thân ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Hắn chẳng hề sợ hãi, cứ đánh đến khi ta cam đoan lần sau không dám tái phạm mới thôi.
Tên này quả thật rất kỳ lạ.
Đánh xong ta, đến giờ nghỉ trưa y lại nhíu mày bước tới, bôi thuốc cho ta.
Đúng kiểu “đưa một gậy rồi lại cho một viên kẹo”.
Ta tuyệt nhiên không chịu ơn hắn.
Từ đó về sau, mỗi lần gặp hắn ta đều tránh thật xa. Khi nói chuyện với người khác, chỉ cần hắn đến là ta lập tức im bặt.
Hi Vừa hỏi ta: “Ngươi ghét Thái Phó Lý đến vậy sao?”
“Hắn cũng đâu có ưa gì ta!”
Cả nhà họ đều khinh thường nhà ta.