Chương 8:
Hoàng thái tử – tên đầu heo này, lần nào cũng sai người nhét vào ngăn kéo của ta đủ loại thứ linh tinh quái dị.
Hôm nay còn nhét thêm một tờ chiến thư rách nát gì đó.
Ta nghênh ngang đi tới, bọn chúng bảo sẽ thi khinh công, dụ ta trèo lên cây hái quả.
Kết quả, vừa lên cây thì chúng đã lừa ta, rút mất cái thang.
Hoàng thái tử hống hách la lên: “Ngươi gọi ta một tiếng ‘Thái tử ca ca’, ta sẽ thả ngươi xuống.”
“Hừ! Không biết xấu hổ! Ta gọi ngươi là đại đầu heo thì có!”
Hoàng thái tử tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Tiện chủng! Cô muốn giết ngươi!”
Ta từ trước đến nay cực kỳ căm ghét bị người khác gọi là tiện chủng.
Hai đứa cãi nhau chửi lộn, cuối cùng Hoàng thái tử bị người ta kéo đi, bên cạnh còn khuyên can, bảo cứ để ta tự sinh tự diệt.
Và thế là bọn chúng thật sự bỏ đi.
Nơi này vốn gần lãnh cung, ít người lui tới, hôm nay chẳng hiểu sao lại không có ai đến cả.
Ta hét lớn suốt một thời gian dài.
Nhìn trời dần tối, ta mới sụt sùi khóc gọi phụ thân.
Mỗi khi ta gặp chuyện, Quyền Vực nhất định sẽ đến cứu ta.
Ta thiếp đi trên cây vài lần, nhưng lại bị những âm thanh kỳ quái dọa tỉnh.
Cảm giác sức lực dần cạn kiệt mà không thể làm gì thật sự rất quen thuộc.
Ta buồn bã muốn khóc lớn.
Phụ thân sao còn chưa đến cứu ta đây…
Phụ thân sẽ không bỏ rơi ta rồi chứ?
Trong ánh sáng mờ ảo, một bóng người chạy tới. Trong cơn mơ hồ, ta dường như nhìn thấy người của rất lâu về trước.
Hắn bước đến gần, giẫm qua những thi thể dưới chân, tiến đến bên cạnh ta. Vết máu đỏ tươi nhuốm đầy ánh mắt hắn.
Hắn giống như đóa hoa cuối cùng nở trên vách đá, quỷ dị mà xinh đẹp, cũng là hy vọng duy nhất của ta.
“Ngươi có muốn đi theo ta không?”
Không biết là tốt hay xấu, nhưng ta bị hắn hấp dẫn, ngây thơ gật đầu.
Hắn mỉm cười, bế ta lên.
Ta như ngửi thấy mùi hương trên người hắn ngày đó – mùi hạt thông, thanh khiết mà u sầu.
Chân mềm nhũn, ta cuối cùng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, rơi từ trên cây xuống.
Không ngờ lại rơi vào một vòng tay. Hắn loạng choạng một chút rồi siết chặt ta hơn.
“Phụ thân…”
Hắn thở hổn hển, giọt mồ hôi rơi trên cổ ta, im lặng một lúc lâu mới khẽ nói:
“A Nhược, ta là Lý Cảnh.”
Ta mở mắt nhìn hắn.
Tầm nhìn dần rõ ràng, hình bóng Quyền Vực trong ký ức đã biến thành Lý Cảnh.
Hình như ta chưa từng thấy Lý Cảnh chật vật như thế này – miệng há hốc để thở, mũ quan không biết bay đi đâu từ lúc nào, tóc tai và y phục lộn xộn, những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt hắn.
Lý Thái Phó luôn nghiêm nghị, giữ đúng lễ nghi chuẩn mực, giờ phút này dường như hoàn toàn luống cuống.
Không hiểu vì sao, dưới ánh trăng, gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng, nhưng cũng càng cuốn hút lòng người.
“Lý Cảnh?”
Hắn chợt bật cười, nụ cười rạng rỡ hơn cả ngày ấy.
“Phải, là ta.”