Phượng Đạp Chi

Chương 4

Chương 4
Thương Tử Kỳ không cho ta cơ hội để tự chứng minh. Hắn như một con mãnh thú bị chọc giận, đạp mạnh vào bàn đàn.
Ta bất chấp tất cả, đứng dậy đỡ lấy, nhưng không kịp. Mắt ta trân trân nhìn di vật mẹ để lại rơi xuống đất.
Sau tiếng "rầm" vang nặng nề, dây đàn đứt hết, thân đàn vỡ tan thành từng mảnh.
Ta nhìn những mảnh vỡ khắp sàn, không thể lấy lại tinh thần.
Phá hủy thì rất dễ. Phục hồi lại thì rất khó.
Bất cứ thứ gì cũng vậy, kể cả tình cảm.
Toàn thân ta run rẩy, sự lạnh lẽo và hận thù từ gót chân, lan lên đến tận từng sợi tóc, phá hủy tất cả.
Có thứ gì đó trong cơ thể ta cùng vỡ tan.
Phát ra âm thanh "lạch cạch" lạnh lẽo.
Ta biết rõ, đó là chút tình cảm cuối cùng, là chút lương thiện cuối cùng của ta.
Thương Tử Kỳ vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận. Hắn đăm đăm nhìn ta, như thể trong mắt là biển máu cuộn trào:
"Là ngươi giở trò, tiện nhân, là ngươi muốn hại Yên nhi! Nàng ấy mất đi ký ức, chỉ muốn ở lại bên cạnh ta mà thôi! Yên nhi vô tội lương thiện, có chướng mắt ngươi đến mức ngươi nhất định phải hại chết nàng ấy sao!"
Ta không biện minh. Với người đã không tin ngươi, ngươi nói trời nói bể, hắn cũng sẽ không tin một lời nào. Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn, như đang nhìn một kẻ thù.
"Vân Dữu, ngươi còn dám không biết lỗi!" Hắn nhặt lấy thân đàn đã vỡ nát dưới đất, lại lần nữa dùng sức đập xuống.
Đập gãy một ngón tay của ta.
Ta cắn chặt môi, không phát ra tiếng. Sự yếu đuối của ta sẽ đổi lấy sự đắc ý của nàng ta, đổi lấy sự hả giận của hắn, ta mới không để bọn họ được thoải mái!
Thái y vội vàng lên tiếng: "Hoàng thượng, Vu cô nương đã mang thai, bây giờ độc đã được giải, mạch tượng ổn định, mẫu tử bình an."
Thương Tử Kỳ buông cây đàn đã vỡ nát trong tay, mừng rỡ quay người. Vu Tuyết Yên tỉnh lại, ôm lấy bụng dưới, như một con mèo nhỏ yếu ớt, nép vào lòng Thương Tử Kỳ nức nở: "Con và ta, suýt nữa thì không gặp lại Tử Kỳ ca ca nữa rồi."
"Nhưng ta mất trí nhớ, không biết đứa bé này có phải của Tử Kỳ ca ca không..."
Nàng ta lo lắng bất an. Thương Tử Kỳ dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu nàng ta: "Không sao, con của Yên nhi, chính là con của trẫm."
Ta nhịn đau, cười lớn. Thật hèn hạ! Tranh giành làm kẻ đội nón xanh.
Nghe thấy tiếng cười của ta, Vu Tuyết Yên sợ hãi trốn vào lòng người đàn ông: "Vân phi không thích ta, chắc chắn cũng sẽ không thích con của ta... Tử Kỳ ca ca, hay là chàng cứ đưa ta đi đi, ta không muốn trúng độc nữa."
Nàng ta nói ngắt quãng, vô tội đáng thương.
Thương Tử Kỳ cuối cùng cũng như sực nhớ ra, còn có sự tồn tại của ta.
Hắn lạnh lùng, chán ghét ra lệnh: "Vân thị độc ác ngang ngược, phế bỏ tước vị quý phi, từ nay đánh vào lãnh cung!"

Trước khi rời đi, ta không chút biểu cảm nhìn Thương Tử Kỳ và người phụ nữ trong lòng hắn lần cuối. Ta vì hắn mà mưu cầu quyền lực địa vị, để hắn thật sự nghĩ mình là một đại nhân vật. Nếu không có sự xuất hiện của ta, hắn đến chết cũng sẽ chỉ là một kẻ tầm thường, chìm đắm trong nỗi đau mất nữ chính, chỉ là một vai phụ vô dụng mà thôi.
Những thứ này, ta cũng nên lấy lại từng thứ một!
Vào lãnh cung không lâu, bạn thân Cố Hoan mang theo lệnh bài của phủ tướng quân, hối hả xông vào.
Nàng ấy nhìn ngón tay ta được băng bó như củ cải, đau lòng nói: "Dữu Dữu, tên đàn ông chó má kia bạo hành đánh cậu à?"
Nàng ấy xắn tay áo, định đi ra ngoài gọi người: "Dữu Dữu đợi đó, tớ đi tìm phu quân, làm hắn một trận! Khởi binh tạo phản luôn!"
Ta đã làm bao nhiêu chuyện vì Thương Tử Kỳ. Nàng ấy cũng làm bấy nhiêu chuyện vì tướng quân Bùi Hàn Sanh.
Ta từng cầm ô che mưa cho Thương Tử Kỳ. Nàng ấy từng chắn dao cho Bùi Hàn Sanh, từng nhảy xuống vực...
Thương Tử Kỳ là một kẻ chó liếm, thì Bùi Hàn Sanh của nàng ấy cũng chẳng kém, mặt lạnh vô tâm, chút tình cảm cuối cùng đều dành cho nữ chính.
Nếu không phải Cố Hoan không màng tính mạng, hết lần này đến lần khác lấy mạng mình để va vào trái tim Bùi Hàn Sanh, thì đến bây giờ, tiến độ công lược vẫn chưa được một nửa!
Có thể nói, chúng ta vì muốn ở lại, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý, đã liều mạng đối tốt với hai tên đàn ông chó má này.
Ta liếc nhìn bụng Cố Hoan: "Cậu có thai rồi?"
Cố Hoan lập tức không còn nhảy nhót nữa, cười duyên dáng: "Mới được vài tháng thôi, vậy mà cậu cũng nhìn ra rồi."
"Cậu thật sự thích Bùi Hàn Sanh đấy à?" Ta đỡ trán, lo lắng không thôi.
Ta và Cố Hoan vẫn có chút khác biệt.
Ta gả cho hoàng đế, Thương Tử Kỳ chỉ sủng ái một mình ta. Mặc dù chưa mở hậu cung, nhưng là hoàng đế, sớm muộn gì hắn cũng không chịu nổi áp lực mà phải tuyển tú nữ, mở rộng dòng dõi.
Cho nên, trước đây ta có chút tình cảm với Thương Tử Kỳ, nhưng chưa bao giờ sa vào lưới tình. Cũng không muốn mang thai con của hắn.
Ngày nào hắn nạp hậu cung, ta sẽ đi. Ta không thể cùng chia sẻ một người đàn ông với những người phụ nữ khác, đúng vậy, ta thấy dơ chết đi được.
Nhưng Cố Hoan thì khác. Bùi Hàn Sanh đã bị nàng ấy cảm động, nam phụ lạnh lùng này không dễ rung động, cưới Cố Hoan bằng mười dặm hồng trang, còn thề non hẹn biển với nàng ấy, Cố Hoan khó tránh khỏi sa vào lưới tình.
Cố Hoan vô dụng đảo mắt vài vòng, không dám nhìn ta:
"Ờm, cậu biết mà, Bùi Hàn Sanh đẹp đúng gu của tớ, đẹp như một khối ngọc, lạnh như một tảng băng. Bình thường thì lạnh lùng ít nói, chỉ tốt với một mình tớ, điều này khiến một cô gái độc thân như tớ làm sao mà kiềm chế được!"
Ta khoát tay, bảo nàng ấy mau câm miệng. Bạn thân Cố Hoan cái gì cũng tốt, chỉ là có chút mê muội vì tình yêu.
Trước mặt ta, không ít lần khoe khoang về sự tốt đẹp của Bùi Hàn Sanh.
Nhưng bây giờ nữ chính mất trí nhớ quay lại rồi.
Thương Tử Kỳ đã sa vào. Các nam phụ khác còn xa sao?
Ta nhìn bụng Cố Hoan, không nỡ phá vỡ giấc mơ đẹp của nàng ấy, chỉ nhắc nhở: "Nữ chính Vu Tuyết Yên mất trí nhớ quay lại rồi, chú ý một chút, giữ chặt người đàn ông nhà cậu.”
"Nhất định, nhất định đừng để hắn gặp mặt nữ chính!"
Cố Hoan đồng ý ngay, nhưng rõ ràng không để trong lòng. Trước khi đi, nàng ấy còn nói với ta: "Lão Bùi nhà tớ cấm dục lắm, lòng như con sò, đóng chặt lại rồi. Nếu không phải tớ dùng sức căn bản không cạy ra được, không phải loại như Thương Tử Kỳ, ai đến cũng không từ chối!”
“Chờ cậu ra khỏi lãnh cung, làm mẹ đỡ đầu cho con của chúng ta."
Tình cảm nàng ấy liều mạng đổi lấy, làm sao có thể chỉ trong vài cái liếc mắt đã bị nữ chính câu mất?
Nàng ấy quá tin vào bản thân. Cũng quá tin vào Bùi Hàn Sanh.
Nhưng nàng ấy đã quên mất, Vu Tuyết Yên là nữ chính của thế giới này, những nam phụ đó vốn dĩ tồn tại vì nàng ta. Yêu nàng ta, bảo vệ nàng ta, giống như bản năng. Hơn nữa, nữ chính là ánh trăng sáng mà bọn họ yêu mà không có được, chỉ có thể từ xa bảo vệ.
Những gì không có được và những gì đã mất, mới là thứ mãi mãi khó quên.
Tình cảm của nàng ấy và Bùi Hàn Sanh, giống như một lâu đài cát trên bãi biển - tưởng chừng rất vững chắc, nhưng cũng chẳng chịu nổi sóng biển vỗ vào hết lần này đến lần khác đâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất