Chương 5
Điều ta lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Không biết ai đã để lộ tin tức. Đêm đó, Bùi Hàn Sanh vào cung mà không có lệnh triệu, một mình gặp gỡ nữ chính Vu Tuyết Yên.
Một bức mật thư được gửi vào lãnh cung, ghi lại từng lời nói, từng việc làm của Bùi Hàn Sanh và Vu Tuyết Yên khi họ gặp riêng.
Đọc xong, ta nở một nụ cười mỉa mai, rồi đốt mật thư đi. Ánh lửa nhảy múa trong mắt ta, lúc ẩn lúc hiện.
Thương Tử Kỳ sẽ không nghĩ rằng ta một lòng giúp hắn lên ngôi rồi sẽ an phận làm phi tần, giữ đạo làm vợ, ở trong hậu cung, không màng đến bất cứ điều gì khác đâu đúng không?
Trong cung, khắp nơi đều có tai mắt và thế lực mà ta đã bồi dưỡng bấy lâu nay.
Ngay cả khi ta ở lãnh cung, họ vẫn có thể giúp ta xử lý rất nhiều việc. Sự sủng ái của đàn ông, đối với ta mà nói, chỉ là thêm hoa trên gấm, chưa bao giờ là thứ cần thiết.
Sẽ có ngày, Thương Tử Kỳ nhìn ra rõ ràng, hắn chỉ là con rối ta đặt lên ngai vàng mà thôi.
Cũng may đêm nay, Bùi Hàn Sanh và nữ chính không xảy ra chuyện gì. Vu Tuyết Yên thấy nam phụ từng sủng ái và liều mạng bảo vệ mình, mừng đến phát khóc, dịu dàng mềm mại gọi một tiếng: "A Sanh..."
Rồi vén váy lên, muốn lao vào lòng Bùi Hàn Sanh.
May thay, Bùi Hàn Sanh còn giữ được chút tự chủ, né tránh Vu Tuyết Yên, cụp mắt xuống, không nhìn nàng ta, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, Yên Yên, ta đã lập gia đình rồi, đã có thê tử. Nàng ấy còn đang mang thai con của ta, rất yêu ta. Ta biết nàng mất trí nhớ, nhưng chúng ta không thể quay về như xưa..."
Vu Tuyết Yên sững sờ một lúc, thất vọng như một đứa trẻ không được ăn kẹo, nước mắt không ngừng rơi xuống:
"Tại sao... ta chỉ mất đi ký ức, mà các người từng người một đều thay đổi. Tử Kỳ ca ca đã có phi tử, chàng cũng cưới người khác! Ngày xưa các người chẳng phải đều nói với ta, đời này chỉ bảo vệ một mình ta thôi sao?”
"Tại sao lại thay đổi! Là Yên nhi không đủ tốt sao? Sớm biết ở đây không có chỗ cho ta, ta đã không trở về tìm các người nữa rồi..."
Không một nam phụ nào nỡ nhìn nữ chính rơi lệ.
Kể cả Bùi Hàn Sanh.
Cuối cùng, giọng điệu hắn dịu lại, nhẹ nhàng dỗ dành nàng ta: "Yên Yên đừng khóc nữa."
Hắn lắp bắp: "Cho dù ta đã lập gia đình, vẫn sẽ bảo vệ nàng... sẽ không để ai ức hiếp nàng."
Vu Tuyết Yên khóc như mưa, tiến lại gần truy hỏi: "Nếu người ức hiếp ta là thê tử của chàng, nếu ta và nàng ấy cùng gặp nguy hiểm, chàng sẽ chọn cứu ai?"
Bùi Hàn Sanh vốn không giỏi ăn nói, im lặng một lúc, mới nói: "Hoan nhi không phải loại người như vậy, nàng ấy... sẽ không ức hiếp nàng."
Đến cuối cùng, hắn cũng không nói rõ. Nếu Cố Hoan và Vu Tuyết Yên cùng rơi vào nguy nan, rốt cuộc hắn sẽ chọn ai.
Đàn ông có lẽ chỉ đáng được ghi nhớ khi yêu một cách nồng nhiệt nhất.
Ta nghĩ đến nụ cười của Cố Hoan khi nàng ấy rời khỏi lãnh cung. Đôi mắt cong cong, cười để lộ hàm răng trắng, lúc nào cũng vô tư vô lo.
Tim ta chợt nhói đau. Ta cảm thấy đau lòng và không đáng cho cô gái ngốc Cố Hoan.
Nàng ấy không giống ta.
Nàng ấy yêu một người trong sáng và nồng nhiệt, dốc hết ruột gan. Ta không thể vì một người đàn ông mà chết, nhưng nàng ấy có thể dùng cả tính mạng để yêu một người.
Cần phải biết rằng, yêu một người càng sâu, tổn thương càng nặng. Đêm khuya vào cung gặp lại bạch nguyệt quang, trong mắt ta, Bùi Hàn Sanh đã dao động, đã vấy bẩn rồi.
Hắn hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu chân thành của Cố Hoan. Nếu đêm nay, hắn cho phép Vu Tuyết Yên đến gần một chút, thì người ra khỏi cung sẽ là một xác chết.
Cố Hoan không nỡ ra tay, ta có thể giúp nàng ấy. Ta có thể chịu được bạn thân hận ta, nhưng không thể chịu được nàng ấy bị tên tra nam ba lòng lừa dối, lại còn phải chịu đựng nỗi khổ sinh con cho hắn.
Ta cũng tin rằng, tình cảm giữa ta và Cố Hoan, không phải một người đàn ông có thể so sánh được.
Thời gian trôi qua, nàng ấy sẽ hiểu được nỗi lòng của ta.
…
Chuyện Bùi Hàn Sanh vào cung đêm khuya, ta vẫn giấu kín.
Cố Hoan đang mang thai, vốn đã không ổn định. Ta không cho phép nàng ấy vì một người đàn ông, mà đặt bản thân và đứa con vào hiểm cảnh. Nàng ấy và đứa con có chuyện, chẳng khác nào nhường chỗ cho nữ chính.
Với tính cách không thể chấp nhận được sự lừa dối của nàng ấy, nếu biết Bùi Hàn Sanh lén lút gặp nữ chính, nhất định sẽ đòi hòa ly với Bùi Hàn Sanh.
Chỉ hòa ly thôi, sao mà đủ?
Ta đã trao cho ngươi trái tim chân thành. Ngươi cũng phải móc tim ra trả lại cho ta, mới công bằng.
...
Phù Cừ đến lãnh cung thăm ta. Đã lâu như vậy, người trong cung đến rồi đi. Chỉ có Thương Tử Kỳ là không bước chân vào lãnh cung nửa bước.
Ta không mong đợi, cũng không muốn gặp hắn.
Phù Cừ nhìn ngón tay được băng bó của ta, lập tức đỏ hoe mắt. Nàng ấy kể cho ta hai chuyện.
"Đã lâu như vậy, Hoàng thượng vẫn luôn ngủ lại chỗ Vu cô nương." Phù Cừ nức nở một tiếng, phẫn nộ và bất mãn nói, "Nương nương mới là người đã đồng cam cộng khổ với Hoàng thượng, giúp người lên ngôi. Hoàng thượng đánh nương nương vào lãnh cung còn chưa đủ, lại còn muốn phong Vu cô nương kia làm Hoàng hậu!"
Ta nghe xong, vẻ mặt hờ hững, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của ta.
"Còn gì nữa không..."
Phù Cừ nói tiếp: "Nội vụ phủ đã mang hết son phấn được tiến cống, nịnh hót dâng cho Vu cô nương. Những thứ đó, trước kia hàng năm đều được đưa cho nương nương người!"
Ta không hề bận tâm, lặng lẽ cong môi cười, đồ của ta không dễ lấy như vậy đâu.
Nàng ta cướp đi một thứ từ chỗ ta, thì phải trả giá gấp bội mới được.
Có những thứ nhìn có vẻ yếu ớt vô hại. Nhưng khi trộn lẫn với nhau, lại là một chất kịch độc không có thuốc giải.
Ví dụ như, trong son phấn có thêm một loại hương liệu, dùng lúc bình thường sẽ không phát hiện ra. Trong lư hương ở Ngự Thư phòng cũng có thêm một loại hương liệu, trộn lẫn với long diên hương Thương Tử Kỳ thường dùng, không thể phân biệt được.
Nhưng hai loại hương liệu trộn lẫn với nhau, lại là một loại độc dược mãn tính không có thuốc giải, ngày càng ăn mòn cơ thể. Chỉ cần Thương Tử Kỳ phản bội ta một lần, thân mật hoan ái với nữ chính một lần, chất độc trong cơ thể hai người họ sẽ lại nặng thêm một phần.
Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.
Ta cười, vuốt lại vài sợi tóc buông lơi bên tai, cắt đi những cành hoa mọc ngang mọc dọc ngoài cửa sổ.
Không ai được phép ức hiếp, phản bội chúng ta.