“Sư, sư phụ.......” thấy ánh sáng đỏ trong mắt hắn từ từ nhạt đi, Hoàng Bắc Nguyệt giống như tìm được hi vọng, nắm thật chặt lấy tay hắn.
Sau khi Linh Tôn đờ đẫn một chút, liền hiểu được tình hình hiện tại, khoé môi lạnh nhạt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, “Bắc Nguyệt, nếu đau thì hãy nhắm mắt lại đi.”
Lúc nói chuyện, con ngươi màu đỏ ở đáy mắt lại dần dần hiện lên, mà
tay hắn, cũng từng chút một đâm vào trong máu thịt của nàng, thông qua
tâm trí, nàng có thể cảm thấy cái tay kia đang từ từ tới gần phù nguyên
của nàng.
Nơi phù nguyên vừa mới từ từ chữa lành lại bị phá ra, hơn nữa lúc này, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều!
Hoàng Bắc Nguyệt mở to hai mắt nhìn người trước mặt, phù nguyên vỡ
nát làm cho nàng đau đớn, cuối cùng không thể nhịn được thấp giọng kêu
lên một tiếng.
Trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, tay Hoàng Bắc Nguyệt nắm