Quá Khứ Như Khói Sương

Chương 1:

Chương 1:
“Tiểu Vũ! Em đi mau! Đừng bận tâm đến anh!”
Lương Triều Sinh đẩy Lâm Vũ đang ở trong vòng tay mình ra. Cô ấy do dự một thoáng, nhìn tôi một cái rồi chạy đi.
Tôi theo bản năng nắm lấy tay Lương Triều Sinh.
Anh ấy bực bội hất tay tôi ra: “Cô đừng có nhiều chuyện! Bọn họ đã bắt nạt Tiểu Vũ! Tôi phải bắt bọn họ trả giá!”
Kiếp trước, cũng tại đây, tôi đã đứng chắn trước Lương Triều Sinh, bị người ta đánh gãy một chân.
Tôi bị tàn tật vĩnh viễn. Mẹ của Lương Triều Sinh ép anh ấy chia tay Lâm Vũ để chăm sóc tôi cả đời.
Ngày cưới, Lâm Vũ lén sinh con cho Lương Triều Sinh, bị băng huyết mà qua đời trên bàn mổ.
Nhận được điện thoại, Lương Triều Sinh bỏ chạy.
Tôi một mình đứng trên sân khấu, đón nhận những ánh mắt nghi ngờ và chế giễu từ khách mời, hoảng loạn đến mức không đứng vững.
Tôi đã chịu đựng sự lạnh nhạt của anh ấy suốt năm năm.
Hàng ngày anh ấy uống rượu. Khi say, anh ấy lại coi tôi là Lâm Vũ, khóc lóc tỏ tình với tôi, nói rằng anh ấy có lỗi với tôi, nói rằng anh ấy rất nhớ tôi.
Khi tỉnh lại, anh ấy nhìn bãi chiến trường bừa bộn: “Cô vừa lòng rồi chứ?”
“Kim Mộng Dao, cô thiếu đàn ông đến vậy sao?”
Sau này, tôi mang thai con của Lương Triều Sinh.
Mười tháng mang thai, anh ấy chưa từng về nhà một lần.
Ngày tôi lâm bồn, anh ấy về, thu điện thoại của tôi.
Trơ mắt nhìn tôi vỡ ối, không đưa tôi đến bệnh viện, còn nhẫn tâm bịt miệng tôi lại không cho tôi kêu cứu.
Tôi đau đến mức không thở nổi, nước mắt rơi xuống tay anh ấy, cầu xin anh ấy cứu tôi, cứu con của chúng tôi.
Lương Triều Sinh lại cười, lắc đầu: “Kim Mộng Dao, tôi đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi.”
“Cô còn nhớ Tiểu Vũ không? Nếu không phải cô, chúng tôi đã sớm kết hôn rồi, con của chúng tôi, giờ này cũng đã đi học tiểu học rồi.”
“Kim Mộng Dao, cô đáng lẽ phải đền mạng cho hai mẹ con Tiểu Vũ từ sớm rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất