Quá Khứ Như Khói Sương

Chương 2:

Chương 2:
Giọng Lương Triều Sinh mang theo sự lạnh lẽo và hận thù, như một ác quỷ đòi mạng từ địa ngục.
Đến khi chết tôi vẫn không quên sự hận thù anh ấy dành cho tôi, cũng không quên nỗi giày vò khi chết vì đau đớn.
Tôi buông tay Lương Triều Sinh ra.
“Kim Mộng Dao, lần này coi như tôi nợ cô, sau này tôi sẽ trả lại.”
“Cô có thể giúp Tiểu Vũ điểm danh không, vắng mặt không lý do, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến điểm thành tích thường ngày của cô ấy.”
Đúng là đồ ngốc.
Lo lắng ảnh hưởng đến điểm thành tích thường ngày của cô ấy, vậy không lo ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ của tôi sao?
“Anh định lấy gì mà trả?”
Tôi lạnh lùng chất vấn anh ấy: “Bài tập cuối kỳ này, hai chúng ta cùng một nhóm, đã nói là tôi làm PPT anh lên báo cáo, bây giờ anh đi rồi, là muốn đẩy hết mọi thứ cho tôi sao?”
“Vậy cô còn muốn thế nào? Đừng nói những lời ngớ ngẩn như chia tay nữa, Kim Mộng Dao, tôi không thích cô, vĩnh viễn không thể thích cô, cô muốn tôi nói mấy lần mới hiểu?”
Tôi hiểu rồi.
Hiểu hơn bất kỳ lúc nào.
Tôi mặt lạnh như tiền, nói: “Tôi có thể thay anh báo cáo, nhưng điểm lần này tôi sẽ không chia cho anh.”
“Tùy cô.”
Anh ấy không còn để ý đến tôi nữa, lao lên.
Vài người đàn ông vây lấy anh ấy, anh ấy nhanh chóng bị đánh gục xuống đất, máu chảy trên mặt, trông thật ghê rợn.
Tôi quay đầu lại, thấy Lâm Vũ đã biến mất ở góc phố, chạy đi dứt khoát, không một lần ngoảnh đầu lại.
Tôi cũng quay người định đi, có người kéo tôi lại, chỉ vào Lương Triều Sinh trên mặt đất, hỏi: “Các người quen nhau à?”
Kiếp trước, chính là hắn ta đã đánh gãy chân tôi.
Tôi lắc đầu, sợ hãi lại dính líu đến Lương Triều Sinh.
“Đi ngang qua thôi, các người cứ tiếp tục.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất