Mèo con dù sao vẫn là mèo con, nếu Lâm Hoài Hạ không hợp tác thì nó cũng hết cách, ngoan ngoãn uống nước xong bị Lâm Hoài Hạ nhét vào ổ mèo mới tinh đi ngủ.
Lâm Hoài Hạ lắc đầu, đúng là nuôi hoàng thượng. Sớm biết bà cụ có thể nhập vào con mèo thì cô đã không nuôi rồi.
Dọn dẹp xong, bên ngoài trời đã tối.
Đứng trong sân một lúc, gió núi từ sau nhà thổi qua, đầu ngón tay cô lạnh buốt.
Chẳng có gì để làm, thời tiết này thật hoàn hảo để ôm một chiếc chăn dày ấm mềm đi ngủ.
“Ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.”
Đáng tiếc giấc mơ ngủ đến khi tự tỉnh của cô đã bị một con mèo con phá tan.
Mới bảy giờ sáng, mèo sữa đã leo lên giường, cào cô một phát: “Mau dậy đi, hôm nay cô phải quay video đấy.”
Buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Lâm Hoài Hạ co rúm trong chăn, lẩm bẩm: “Cho cháu ngủ thêm hai phút nữa.”
Không thể ngủ nướng, chưởng mèo vô địch thiên thạch trực tiếp đánh tới, móng vuốt chưa thu hết còn cào xước mu bàn tay đang duỗi ra ngoài của cô, Lâm Hoài Hạ rít lên một tiếng rồi tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã thấy mu bàn tay đỏ bừng.
Cô vội gọi điện cho Từ Thanh Trúc: “Mèo đã được tiêm phòng chưa?”
Giờ này Từ Thanh Trúc vẫn nằm ì trên giường, đang ngủ say lại bị chuông điện thoại đánh thức, sao có thể có thái độ tốt.
Chẳng những không hỏi được tiêm phòng hay chưa, hai người mới sáng sớm đã ầm ĩ một trận, đang buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.
Lâm Hoài Hạ hét lại: “Hỏi cậu đấy, mèo đã được tiêm phòng chưa?”
“Rồi!”
Lâm Hoài Hạ lúc này mới yên tâm, mắng Chiêu Tài một câu: “Từ nay không được phép dùng móng vuốt cào người nữa, có thể sẽ bị bệnh đấy biết không. Lỡ cháu mà bệnh chết, xem xem bà tìm được ai làm nô lệ.”
Bà Táo đuối lý, còn nhỏ giọng nói một câu: “Hồi xưa bao nhiêu người nuôi mèo có làm sao đâu, các cô thời nay đúng là lắm chuyện.”
Có tổ tông thúc giục, ăn sáng xong, Lâm Hoài Hạ cầm máy ảnh đi đến sân sau nhà họ Từ quay chụp.
Lúc này, ngoại trừ Từ Thanh Trúc lười biếng ở nhà, bác Vương và bác Từ đều đã đến cửa hàng.
Lâm Hoài Hạ đặt camera trong vườn rau xanh nhà họ Từ rồi cầm rổ rau đi hái rau dền. Sau khi hái được nửa rổ, lại đi kiểm tra xem camera quay như thế nào, quay đi quay lại mấy lần, cuối cùng cũng có được khung cảnh cô ưng ý.
Quay xa vẫn chưa đủ, còn phải quay cận cảnh nữa, cô cật lực điều chỉnh vị trí máy ảnh hồi lâu mới quay được một chút.
Từ Thanh Trúc ăn sáng xong liền tới tham gia vui vẻ: “Thấy cậu loay hoay một mình nên tới quay giúp.”
“Vậy cậu quay đi.”
Từ Thanh Trúc là người thân thiện, cũng thích quay chụp, khi còn học đại học anh ấy từng là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh, cũng coi như bán chuyên nghiệp. Anh ấy cũng là người giới thiệu Lâm Hoài Hạ đến với nhiếp ảnh.
Tình cờ anh ấy cũng có một chiếc máy như Lâm Hoài Hạ, rất quen thuộc, vào tay là có thể sử dụng được ngay.
Để tăng tốc, anh ấy tìm máy ảnh của mình, dùng máy ảnh của Lâm Hoài Hạ để quay xa, còn máy ảnh của mình quay cận cảnh, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn.
Quay xong cảnh hái rau dền, còn phải quay cắt rau hẹ, hái ngọn cải dầu, hai người cùng nhau hợp tác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Trở lại phòng bếp, Lâm Hoài Hạ đặt máy ảnh chuẩn bị quay cảnh nấu nướng.
Theo thực đơn cô chọn ra, cải dầu xào tỏi, bánh rau hẹ, canh cá viên rau dền, hiện tại vẫn còn thiếu một con cá.
Từ Thanh Trúc: “Trong thùng nước nhà tớ có mấy con cá, người thân tặng hồi sau Tết, đều là cá sông tự nhiên.”
“Mang một con qua đây.”
“Tới đây!”
Lâm Hoài Hạ xử lý phi lê cá, thái thành lát mỏng, sau đó băm thành thịt băm.
Cửa sổ phòng bếp mở rộng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Hoài Hạ đang băm cá bên cửa sổ, cả người phản chiếu ánh sáng tự nhiên như đang phát sáng. Cộng thêm nền tối phía sau phòng bếp làm tương phản, quay ra có kết cấu giống như trong phim.