Video hôm qua không hot như video đầu tiên nhưng cũng rất ổn định. Tất cả bà chủ A trên nền tảng khi mới bắt đầu đều có số liệu thống kê tốt hơn cô, đếm trên hai bàn tay.
Hơn nữa, video của người ta lan truyền rộng rãi đều có lý do, hoặc là những nhân vật hàng đầu trong nước như đoàn ngoại giao, hoặc là những người chia sẻ kiến thức sâu sắc. Đây là lần đầu tiên một video về ẩm thực và lối sống của cô trở nên nổi tiếng đến vậy.
Cô trở nên nổi tiếng, khiến những bà chủ A làm video liên quan đều nghiên cứu về cô, rất nhiều người trở nên kích động.
Ai bảo blogger khu đời sống và ẩm thực bọn họ không nóng không lạnh, đây chẳng phải có một người nổi tiếng rồi sao!
Các anh chị em, dũng cảm làm mười đến hai mươi video mỗi tháng, tôi sẽ là người tiếp theo nằm trong bảng xếp hạng phổ biến.
Từ Thanh Trúc khinh khỉnh nhìn cô: “Được rồi, cậu lợi hại, nghĩ xem video tiếp theo làm gì đi.”
“Tớ cũng định nói chuyện này với cậu.”
Lâm Hoài Hạ đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên, là số lạ.
“Alo, xin chào.”
“Công ty thực phẩm Chính Dương, bán bánh quy nguyên hạt? Ừm, xin lỗi, tôi tạm thời không nhận quảng cáo... Đúng, không nhận, vấn đề không phải là giá cả, được, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Từ Thanh Trúc: “Biểu cảm trên mặt cậu là ý gì?”
Từ Thanh Trúc lập tức bày ra dáng vẻ mãnh nam nũng nịu: “Phú bà, bao nuôi tớ đi, bây giờ cậu lợi hại tới mức tiền đến cửa còn chê, hu hu, đỉnh vãi!”
Lâm Hoài Hạ cười nhẹ, không phải vì cô coi thường số tiền quảng cáo hàng chục nghìn kia, mà vì tất cả công việc của cô hiện tại chỉ là tăng lượng fan hâm mộ để đổi lấy linh điền.
So với linh điền, chút tiền này có là gì.
Mặc dù hiện tại cô không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng có nhà có xe, không cần gì nhiều nên chi tiêu không lớn.
Đối với cô, bây giờ tiền không phải là thứ quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất là linh điền, là sức khỏe.
Lâm Hoài Hạ: “Nói chuyện chính đi, bao giờ cậu mới quay lại làm việc?”
“Vẫn chưa có thông báo.”
“Các cậu là công chức, lúc này nên đi đầu, sao đơn vị của các cậu lại không phải đi?”
“Này, còn tùy tình hình, bọn tớ không thuộc hệ thống y tế, cũng không liên quan đến việc huy động vật tư, bây giờ chỉ ở nhà làm theo chỉ dẫn của quốc gia thôi.”
Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Nếu tạm thời chưa phải quay lại làm thì cậu làm thêm chỗ tớ đi, tớ sẽ trả lương hàng tháng cho cậu, trả theo số lượng video, một video hai nghìn đồng, cậu có làm không?”
“Cái gì, lương cao như vậy? Quay ba video là bằng tiền lương một tháng của tớ rồi.”
“Vậy tớ nhất định sẽ không lừa cậu.”
Từ Thanh Trúc xua tay nói: “Hai nghìn nhiều lắm, tớ cho cậu giá cả thanh mai trúc mã, một video một nghìn đồng.”
“Được!”
Từ Thanh Trúc nghiến răng: “Có phải cậu đang chờ tớ tự hạ giá không?”
“He he, chúng ta là anh em bao nhiêu năm nay, đừng nói những lời gây sát thương như vậy.”
“Hừ, người xưa nói cũng đúng, nói chuyện tình cảm là hại tiền bạc!”
Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy hai quả táo, nhét một quả vào trong ngực anh ấy: “Đừng ai oán nữa, cho cậu quả táo này, ăn ngon cực.”
Cắn một miếng sẽ thấy ngọt ngào, thơm đậm mùi trái cây, ăn hoài không chán.
Từ Thanh Trúc liếc nhìn quả táo, lạ lùng nói: “Lâm Hoài Hạ, không phải cậu không thích ăn táo à?”
“Táo này khác, cậu ăn thử là biết.”
Từ Thanh Trúc không tin táo có thể khác nhau thế nào. Răng rắc cắn một miếng, tự vả, ngon quá!
“Vãi, cậu lấy táo ở đâu thế?”
“Táo vẫn còn xanh, là vừa mới hái trên cây phải không?”
“Còn nữa không? Chia cho tớ một ít.”
Lâm Hoài Hạ: “Trong nhà có nửa thùng, tự vào lấy đi.”
Từ Thanh Trúc không phải người khách sáo, lập tức tìm một cái túi bóng nhét đầy táo vào trong, Lâm Hoài Hạ nhìn chỉ sợ túi bị rách.
“Cậu bị ngốc à, cho ít thôi, túi bóng không đựng được nhiều vậy đâu.”