Anh nhớ em...
Lòng Diệp Tích rung động, cô cảm nhận được Tô Mộc chân thành.
Diệp Tích cố nén cảm động, mỉm cười nói:
- Em cũng nhớ anh. Yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt.
Tô Mộc nghi hoặc hỏi:
- Là sao?
Diệp Tích tinh nghịch nói:
- Tạm thời giữ bí mật.
Diệp Tích không chịu nói thì Tô Mộc không muốn hỏi nhiều. Hai người trò chuyện, mãi đến khi máy Diệp Tích sắp hết pin mới cúp. Lý Nhạc Thiên đi ra từ gian phòng, nhìn Diệp Tích cười hạnh phúc thì trêu ghẹo.
- Lại nhớ đến huynh đệ nhà tôi phải không? Nấu cháo điện thoại làm người nghe buồn nôn chết.
Diệp Tích dịu dàng như nước với Tô Mộc, còn Lý Nhạc Thiên thì không may như vậy:
- Buồn nôn thì bịt tai lại, ai biểu nghe?
Lý Nhạc Thiên không dám cãi lại Diệp Tích, ai kêu người ta là chủ bỏ tiền ra. Bạn trai của người ta là giám định sư hàng đầu phòng đấu giá Xuân Thu.
Lý Nhạc Thiên hỏi:
- Thôi, cứ coi như tôi không nói gì. Nhưng cô có chắc là ngày mốt không cần tôi cùng đi không?
Diệp Tích lắc đầu, nói:
- Không cần.
Nói đến công việc thì biểu tình Diệp Tích nghiêm túc:
- Nhạc Thiên, nhiệm vụ của cậu là khai thác thị trường kinh thành, thừa dịp này phòng đấu giá chúng ta đặt nền móng vững vàng, cậu về kinh thành vận động trước đi. Chuyện đến Trấn Hắc Sơn để tôi và Trịnh Mục làm được rồi.
Lý Nhạc Thiên cười nói:
- Hiểu!
Tô Mộc là đương sự, không hay biết Diệp Tích muốn làm cái gì, hắn sắp làm việc lớn hàng đầu là bảo đảm chuẩn bị đầy đủ cho đoàn khảo sát ngày mốt đến. Tiếp đãi thủy sản Hồng Phong hay tập đoàn Cự Nhân đều không được sơ sẩy, phải hết sức nghiêm túc chào đón.
Tô Mộc đi dọc theo vỉa hè thị trấn Hình Đường, đột nhiên chuông di động vang lên.
Thanh âm quyến rũ truyền ra:
- Tướng công đang ở đâu vậy?
Thanh âm làm người nghe nhũn xương, trừ phong hoa tuyệt đại thục nữ Chu Từ ra không ai làm được như vậy.
- Ở thị trấn.
Tô Mộc cười nói:
- Thế nào? Mọi chuyện chuẩn bị sao rồi? Ngày mốt đến đây được không?
Chu Từ quyến rũ nói:
- Gọi điện cho tướng công cũng vì vụ này. Hai hôm nay người ta khó ở trong người, chuyện khảo sát em giao Chung Nhan làm, cô ấy sẽ đi liên lạc với anh. Ngày mốt em không đi, thời gian gấp gáp, Chung Nhan lại rảnh rỗi. Ngày mai bọn họ sẽ đi Trấn Hắc Sơn trước, tướng công sắp xếp giúp em.
Khó ở? Trán Tô Mộc nổi gân xanh, nữ nhân này thật biết chọn lúc, ngay phút quan trọng. Nhưng không sao, Chung Nhan đến cũng được, cô là thân tín trung thành của Chu Từ, cô ta từ chức nhà hàng Nhã Trúc đến giúp Chu Từ, Tô Mộc không hề bất ngờ. Chu Từ quản lý Nhã Trúc nhiều năm, không thể không có mấy người quen dùng.
Tập đoàn Chu thị có thể thành lập trong thời gian ngắn trừ dựa vào nhân mạch của Chu Từ còn nhờ vài người hỗ trợ, nếu không có bọn họ thì không thể nhanh chóng thành lập Chu thị.
Tô Mộc nói:
- Được rồi, ngày mai kêu Chung Nhan đến là được, để anh sắp xếp.
- Tướng công làm việc, người ta yên tâm. Nhưng không thể hầu hạ tướng công được, hay tướng công ăn Chung Nhan luôn đi? Ha ha ha, yên tâm, cô là tỷ muội tốt của người ta, em sẽ thuyết phục cô ấy trước, hì hì.
Nghe tiếng cười quyến rũ của Chu Từ, Tô Mộc câm nín:
- Em...!
Trán Tô Mộc lại nổi gân xanh, hung tợn nạt:
- Em chờ đó, lần sau gặp mặt anh sẽ trừng phạt em thật mạnh.
- Đến đi, người ta chờ anh đến phạt đây, người ta đang sợ run rẩy này, ha ha ha ha ha ha!
Bị Chu Từ đùa giỡn, tâm tình Tô Mộc tốt hơn vừa rồi nhiều. Nghĩ đến ngày mai Chung Nhan mang theo người tập đoàn Chu thị đến khảo sát duẩn tiêm trà, Tô Mộc vội đi xe về Trấn Hắc Sơn. Khảo sát tức khảo sát thực địa. Tập đoàn Chu thị nhằm vào nơi gieo trồng duẫn tiêm trà, điều kiện tự nhiên, khẩu vị như thế nào vân vân. Muốn biết những điều này thì phải vào núi, đi chỗ nguy hiểm. Trong tình huống đó nếu có thể hướng dẫn viên, không bảo đảm an toàn thì thật là thất trách.
Nên báo cáo thì đã báo cáo xong, nên chuẩn bị cũng đã làm, điều duy nhất Tô Mộc cần làm bây giờ là chờ đợi đoàn khảo sát đến
Văn phòng chủ tịch huyện huyện Hình Đường.
Triệu Thụy An đứng bên khung cửa sổ, trong làn khói thuốc nhìn Lương Xương Quý biến mất trong tầm mắt. Tô Mộc đến báo cáo công tác, Triệu Thụy An không chút suy nghĩ từ chối ngay. Không phải Triệu Thụy An không muốn chiếm công, nếu không muốn thì gã đã đuổi Lương Xương Quý đi luôn. Triệu Thụy An không đuổi người, ngược lại đuổi Tô Mộc đi ngay trước mặt Lương Xương Quý. Triệu Thụy An muốn mượn cái miệng Lương Xương Quý biểu đạt một tin tức hướng Tô Mộc: Triệu Thụy An ta nói sao cũng là chủ tịch huyện huyện Hình Đường, ngươi không có tư cách kiêu ngạo trước mặt ta. Bây giờ dưới tay Triệu Thụy An ta có một đám người, Tô Mộc nhà ngươi chỉ là trưởng trấn nhỏ, tuy có chút hậu đài nhưng qua vài lần thăm dò ta phát hiện Thị trưởng Lý Hưng Hoa không quá quen thuộc ngươi. Vậy thì tin tưởng nếu phải lựa chọn, Lý thị trưởng tuyệt đối chọn ta chứ không phải ngươi. Tô Mộc, không có Lý thị trưởng nhìn với cặp mắt khác, ngươi muốn đi tiếp trong quan trường không dễ dàng.
- Đầu phục Nhiếp Việt, ngươi nghĩ Nhiếp Việt có thể bảo vệ ngươi sao? Tô Mộc, dám phản bội ta, ta sẽ cho ngươi thấy kết cuộc phản bội ta là gì.
Nếu lúc này có người ở trong văn phòng sẽ thấy mặt Triệu Thụy An vặn vẹo dữ tợn.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng sớm bao phủ nguyên trưởng trấn cùng với tiếng bánh xe ma sát chói tai, chiếc xe nhiều chỗ ngồi đậu trước ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn. Sáu người bước xuống xe, Chung Nhan đi đầu.
Tô Mộc tiến lên trước, bắt tay với Chung Nhan, cười nói:
- Hoan nghênh tập đoàn Chu thị đến Trấn Hắc Sơn khảo sát đầu tư.
Tô Mộc là trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn, chuyện tiếp đãi do hắn làm, nếu Lương Xương Quý có mặt thì tính cách khác. Nhưng vì nghênh đón ngày mai quan trọng, Lương Xương Quý không về trấn mà ở lại thị trấn làm chuẩn bị, nên nhiệm vụ tiếp đãi tập đoàn Chu thị trút lên người Tô Mộc.
Chung Nhan làm việc nhanh nhẹn nói:
- Tô trưởng trấn, chúng ta lại gặp mặt, lời khách sáo không nói nhiều. Tô trưởng trấn hãy sai người dẫn chúng tôi đi khảo sát duẫn tiêm trà. Tôi không hy vọng chúng tôi khảo sát bị quấy rầy, trừ hướng dẫn viên ra những người khác không cần đi theo. Nếu có thể thì chúng tôi hy vọng sẽ ở lại thôn một đêm.
- Không thành vấn đề.
Tô Mộc cười nói:
- Đã sớm chuẩn bị cho các người. Vị này là Cô Cổ trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn chúng tôi, gần đây thời tiết quá nóng nên bọn nhỏ đều nghỉ học, Cô Cổ rảnh rỗi nên sẽ cùng các người đi khảo sát.
Chung Nhan cười chào Cổ Đinh Hương:
- Cảm ơn.
Cổ Đinh Hương vội đáp lễ:
- Đừng khách sáo, nên như vậy.
Đoàn người tập đoàn Chu thị không uổng là tinh anh do Chu Từ lựa chọn, bọn họ không nghỉ lại lâu, rất nhanh đi theo Cổ Đinh Hương ra khỏi thị trấn, bắt đầu hành trình khảo sát. Bọn họ được Chu Từ chọn đều có tố chất hơn người. Bọn họ biết rõ rời khỏi nhà hàng Nhã Trúc đi theo Chu Từ, sau này muốn bay cao thì bây giờ phải dốc hết sức làm tốt chuyện trước mắt.