Nhiếp Việt đã trở thành bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, nhưng nếu không khống chế được đại cục, dù trên đầu gã có người thì cũng khó giữ được mình. Chỉ nói từ xưa đến nay có mỗi hai, ba huyện ủy thường đến báo cáo công tác, còn là loại qua loa, không có hành động thực chất thì biết Nhiếp Việt sống rất vất vả.
Không có chiến tích to lớn trong tay, Nhiếp Việt khó mà bình ổn nỗi lòng. Bây giờ chiến tích này đặt ngay trước mắt Nhiếp Việt, chói lọi làm gã hoa mắt.
- Tập đoàn Cự Nhân định đầu tư ngành du lịch Trấn Hắc Sơn, dự tính đầu tư ba ức, đầu tư trước sáu ngàn vạn.
- Thủy sản Hồng Phong muốn đầu tư khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn, dự tính đầu tư hai ức, đầu tư trước bốn ngàn vạn.
- Tập đoàn Chu thị muốn đầu tư phát triển duẫn tiêm trà Trấn Hắc Sơn, dự tính đầu tư ba ngàn vạn, đầu tư trước một ngàn vạn.
Không nói đến dự tính đầu tư, chỉ tính tiền tươi đã hơn một ức. Khoản tiền lớn thế này rơi vào tay Trấn Hắc Sơn chắc chắn có thể phát triển nơi đó, nếu vậy chiến tích vững chắc rơi xuống đầu Nhiếp Việt.
Nhiếp Việt cẩn thận hỏi:
- Tô Mộc, cháu có khẳng định mấy cái này không?
Tô Mộc cười nói:
- Nhiếp bí thư, cháu sẽ không báo cáo cho người chuyện không nắm chắc. Đoàn khảo sát chậm nhất là ngày mốt sẽ đến, chờ khảo sát qua đi có thể ký hợp đồng ngay tại chỗ. Tiền đầu tư ổn định rồi thì không còn lo gì nữa.
Đoàn khảo sát ức nguyên!
Nhiếp Việt kích động nói:
- Tốt, rất tốt. Tô Mộc, từ giờ trở đi cháu không cần làm chuyện gì, cứ dốc sức chuẩn bị công tác tiếp đãi đoàn khảo sát, phải giữ lại mấy nhà đầu tư này.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Rõ!
Nhiếp Việt hỏi tới:
- Cháu nói tiểu đội chuyên gia khi nào sẽ đến?
Tô Mộc trả lời:
- Nhiếp bí thư, tiểu đội nghiên cứu khoa học tổ hợp chuyên gia nông khoa viện tỉnh Giang Nam, đại học nông nghiệp, mấy sở nghiên cứu cũng sẽ đến vào ngày mốt. Bọn họ sẽ điều tra nghiên cứu tại chỗ, đưa ra báo cáo cụ thể để đoàn khảo sát nghiên cứu.
- Tốt quá!
Nhiếp Việt cười ngoác mang tai:
- Vậy đi, đợi chú nghiên cứu kỹ rồi tính, các cháu cứ lo công việc chuẩn bị của mình. Hội huyện ủy sẽ hết sức ủng hộ Trấn Hắc Sơn.
Tô Mộc đùa:
- Vâng thưa Nhiếp bí thư, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! Không giữ lại bọn họ tuyệt đối không bỏ qua!
Nhiếp Việt bật cười:
- Ngươi thật là.
Nhiếp Việt rút điếu thuốc trong hộp thuốc lá ra ném cho Tô Mộc, nheo mắt nói:
- Tô Mộc, cháu có báo cáo việc này cho Triệu chủ tịch chưa?
Tô Mộc không giấu diếm:
- Bí thư Lương đã đi.
Nhiếp Việt nói:
- Làm vậy không tốt.
Trong bụng Nhiếp Việt rất sung sướng, quả nhiên Tô Mộc thân với gã, báo cáo công tác cho gã trước nhất. Tô Mộc có thái độ như thế là được, Nhiếp Việt không thể để ai khác nhắm trúng hắn.
Nhiếp Việt thản nhiên nói:
- Nói sao thì huyện ủy phụ trách phát triển kinh tế toàn huyện, chút nữa cháu nên báo cáo cho Triệu chủ tịch chuyện này, nghe Triệu chủ tịch nói như thế nào.
Tô Mộc lên tiếng:
- Biết rồi.
Tô Mộc ngồi một lúc, kể lại cụ thể thủy sản Hồng Phong, tập đoàn Cự Nhân rồi đứng dậy rời đi. Chờ Tô Mộc ra khỏi văn phòng, chỉ còn mình Nhiếp Việt. Vẻ mặt Nhiếp Việt kích động, máu nóng sôi sục, tinh thần phấn khởi.
- Thủy sản Hồng Phong là xí nghiệp thủy sản số một Thành phố Thịnh Kinh, tập đoàn Cự Nhân là tập đoàn lớn số một tỉnh Giang Nam chúng ta. Không ngờ Tô Mộc quen hai nhà này. Tô Mộc, trước kia chú chưa đủ chú trọng cháu. Tuy nhiên chuyện lớn như vậy nếu mưu tính đúng sẽ đem đến ích lợi lớn.
Nghĩ đến đây Nhiếp Việt cầm điện thoại lên bấm dãy số:
- Ôn bí thư, tôi là Nhiếp Việt huyện Hình Đường, có chuyện muốn báo cáo với Ôn bí thư, có thể...
Tô Mộc không xa lạ gì tòa nhà văn phòng huyện ủy. Tô Mộc suy nghĩ những gì mình muốn nói, đến trước văn phòng chủ tịch huyện. Người ngồi sau bàn vẫn là Lâm Song.
Tô Mộc tiến tới gần, mỉm cười hỏi:
- Thư ký Lâm, không biết chủ tịch huyện có rảnh không? Tôi muốn báo cáo công tác với chủ tịch huyện.
Người khác khó nhìn ra trong bụng Tô Mộc nghĩ gì.
Từ khi Tô Mộc bước vào hành lang là Lâm Song đã thấy hắn, tâm tình gã khá phức tạp, không biết nên làm sao đối mặt với hắn. Nói thật là Lâm Song cũng gai mắt lúc trước Triệu Thụy An làm chuyện kia với Tô Mộc, nói khó nghe là qua cầu rút ván. Người ta không biết chứ Lâm Song rõ ràng Triệu Thụy An có thể thở dốc thời Tạ Văn cầm quyền là nhờ ai ban cho.
Quan trọng nhất là Lâm Song sợ Lý Hưng Hoa, lúc trước Triệu Thụy An tốt với Tô Mộc chỉ vì muốn liên kết với Lý Hưng Hoa. Giờ thì hay, Triệu Thụy An thành công rồi ném Tô Mộc qua một bên, bởi vậy hắn nghiêng hướng Nhiếp Việt. Nếu Lý Hưng Hoa không để bụng thì thôi, nếu Tô Mộc có sức nặng lớn trong lòng gã, đây sẽ là bom hẹn giờ trong tiền đồ của Triệu Thụy An, bom nổ là tan xương nát thịt.
Nhưng Lâm Song biết làm sao đây? Gã là thư ký của Triệu Thụy An, trán khắc chữ triệu. Nếu Lâm Song dám làm chuyện gì có hại cho Triệu Thụy An thì đừng hòng trở người.
Trừ phi...
Những suy nghĩ lung tung lóe qua đầu Lâm Song, nghe Tô Mộc hỏi chuyện, gã mỉm cười nói:
- Tô trưởng trấn, Trấn Hắc Sơn các người thật chăm chỉ, có chuyện gì mà Bí thư Lương chưa đi Tô trưởng trấn đã đến? Xin chờ chút, để tôi nhìn xem chủ tịch huyện có rảnh không.
Tô Mộc cười nói:
- Làm phiền Thư ký Lâm.
Lâm Song đi vào rồi nhanh chóng đi ra, xin lỗi nói:
- Tô trưởng trấn, ngại quá, chủ tịch huyện nghe Bí thư Lương báo cáo xong còn có cuộc họp quan trọng khác, tạm thời không rảnh. Hay sau này Tô trưởng trấn lại đến?
Tô Mộc cười:
- Vậy lần sau tôi đến.
Tô Mộc xoay người rời đi.
Lâm Song nhắm ngay lúc không ai chú ý, gã nhỏ giọng nói:
- Tô lão đệ, hôm nào có rảnh chúng ta kêu Từ cục trưởng gặp mặt một lúc?
Tô Mộc để lại một câu:
- Thư ký Lâm sắp xếp đi.
Tô Mộc ra khỏi hành lang, rời khỏi chỗ Triệu Thụy An. Tô Mộc ngước nhìn bầu trời, thở hắt ra.
Tô Mộc đoán được tám, chín phần Lâm Song định làm gì, nhưng chuyện này không quan trọng, điểm mấu chốt là Tô Mộc rất bất đắc dĩ. Tại sao Tô Mộc phải bỏ hàng đống công sức và thời gian vào nội đấu? Dùng mấy thứ đó vào chuyện phát triển kinh tế địa phương không tốt hơn sao? Thật là hiện thực làm người ta bất đắc dĩ.
- Triệu Thụy An, cách cục của ngươi quá nhỏ, độ lượng hẹp hòi hèn gì không thể ngồi vào ghế bí thư huyện ủy. Ngươi không gặp ta thì sao? Trấn Hắc Sơn nên phát triển thế nào thì vẫn sẽ như thế ấy, điều này không thay đổi.
Tô Mộc kiên định tín niệm, người nhẹ nhàng hơn. Tô Mộc đi dạo trên vỉa hè, hắn nhìn từng cặp người yêu tay nắm tay, xúc động móc điện thoại ra bấm số máy.
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm quen thuộc, Tô Mộc dịu dàng nói:
- Diệp Tích, anh nhớ em.
Diệp Tích đang bàn công chuyện trong trà lầu, nếu là bình thường cô sẽ không bắt máy, nhưng người gọi là Tô Mộc thì lại khác. Miễn là Tô Mộc, mặc kệ Diệp Tích đang làm cái gì đều sẽ bắt máy ngay, hơn nữa cô chưa kịp nói gì thì bên kia đã tuyền đến lời nói dịu dàng như nước.