Quan Bảng

Chương 507: Lũ nhà ai? Miếu Long Vương của ai?

Được hay không phải thử qua mới biết được, kỳ thật hiện tại Tô Mộc cũng không nắm chắc mười phần, không phải vì thời gian đã khuya, mà vì hắn chưa từng giao tế với đối phương. Vấn đề thời gian ở trong quan trường cơ hồ không tồn tại, nhất là làm ngành công an, tùy thời đều chuẩn bị ứng phó chuyện đột phát xảy ra. Mặc dù là nửa đêm họ cũng phải ở trong trạng thái sẵn sàng.

Hơn nữa giờ này cũng không khuya lắm, chỉ hơn mười giờ tối, có lẽ Đỗ Dã còn chưa ngủ.

Đúng vậy, Tô Mộc muốn tìm Đỗ Dã.

Mặc dù Tô Mộc có thể gọi điện cho Lý Hưng Hoa, nhưng nếu làm vậy chẳng khác gì quá cấp mặt mũi cho đám người này. Phải biết rằng trong quan trường có một quy tắc không thành văn, cấp bậc nào đối phó cấp bậc nào cũng có quy củ. Anh để một bí thư thành ủy đi khó xử một đồn trưởng đồn công an, cần vậy sao? Làm như vậy không thể biểu thị bí thư thành ủy uy phong bao nhiêu, ngược lại là anh cấp mặt mũi cho đồn trưởng kia mà thôi.

Từ Hổ đứng bên cạnh, vẻ mặt cười nhạo khinh thường. Hắn không cần cấp mặt mũi cho nàng, chẳng những không cấp còn chán ghét tận đáy lòng. Nếu không phải Nhâm Lập Quyên hàng không nhậm chức, chức đội trưởng đã thuộc về hắn. Nghĩ tới vị trí của mình bị mất đi, Từ Hổ đương nhiên không có sắc mặt tốt.

- Đêm nay tao chẳng những cho tụi mày thường tiền còn cho tụi mày xấu hổ!

Đáy lòng Từ Hổ cười lạnh.

Tô Mộc bị còng tay, có chút khó khăn bấm dãy số, mỉm cười nói:

- Đỗ cục trưởng, chào ông, tôi là Tô Mộc.

Mặc dù tiếp xúc với Đỗ Dã, Tô Mộc cũng không khom lưng khuỵu gối. Bởi vì không cần thiết! Phải biết rằng Tô Mộc sắp đảm nhiệm chức chủ nhiệm quản ủy hội kiêm bí thư đảng ủy khu cao tân, cán bộ cấp chính xứ. Cho dù nói chuyện cùng Đỗ Dã, hắn cũng không cần phải cung kính.

- Tô Mộc? Là ai?

Đỗ Dã vẫn chưa ngủ, vừa rửa mặt xong đang nằm trên giường đọc báo. Nhận được cuộc điện thoại này, hắn thật sự không biết là ai.

- Tôi từng công tác ở huyện Hình Đường.

Tô Mộc cười nói.

Huyện Hình Đường? Đỗ Dã vừa lặp lại lời này, trong đầu không khỏi hiện lên linh quang, đột nhiên nghĩ tới đoạn thời gian trước Tần Mông gọi điện cho mình, trên mặt nhất thời nhảy nhót. Mặc dù lúc đó Tần Mông không nhiều lời, nhưng trong giọng nói đã lộ ra thật nhiều tin tức. Tô Mộc là người không đơn giản, dù là Tần Mông cũng xem trọng hắn. Dưới tình huống như thế, nên làm thế nào Đỗ Dã đã biết.

Hơn nữa có thể làm cho Tần Mông đích thân gọi điện, Đỗ Dã chưa từng thấy qua, Tô Mộc là người thứ nhất.

Hơn nữa thân phận của Tô Mộc thế nào, với địa vị của Đỗ Dã đương nhiên hiểu biết. Dù lần này Tô Mộc tới khu cao tân là vì thu thập cục diện rối rắm, nhưng cấp bậc hành chính vẫn là thật sự. Có ai dám nói lần này hắn không phải đi mạ vàng? Chỉ cần mạ vàng xong, tuyệt đối sẽ đề bạt. Cho nên Đỗ Dã cũng biết mình nên làm thế nào.

Nghĩ tới đây, ngữ khí Đỗ Dã rõ ràng uyển chuyển hơn rất nhiều:

- Tô chủ nhiệm, tôi có nghe lão lãnh đạo nói qua, sau này chúng ta sẽ làm việc với nhau.

Một lời xưng hô đã nói rõ Đỗ Dã biết thân phận của Tô Mộc, mà xưng hô lão lãnh đạo cũng nói rõ quan hệ giữa Đỗ Dã cùng Tần Mông. Dù Đỗ Dã chưa nói thẳng, nhưng lời cần nói cũng đã nói ra.

- Đỗ cục trưởng, tôi vẫn chưa đi trình tự cho nên xưng hô chủ nhiệm tạm thời còn chưa dám nhận, nhưng có chuyện cần phiền toái ông một chút.

Tô Mộc nói.

- Chuyện gì?

Đỗ Dã nghi hoặc hỏi.

- Đỗ cục trưởng, hiện tại tôi đang ở trong phân cục khu cao tân Cổ Lan thị, nơi này hẳn là phòng thẩm vấn đại đội trị an, mà Từ đội phó của chỗ này nói tôi phiêu xướng, tôi bị bắt ở đây không thể ra ngoài, hay là ông hỗ trợ giúp tôi mang ít tiền tới đây?

Tô Mộc cười nói.

- Cái gì?

Nghe được lời nói của Tô Mộc, Đỗ Dã lập tức nhảy dựng khỏi giường, trên mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ.

Chết tiệt, lại chọc phải cái sọt lớn cho mình như vậy!

Tô Mộc phiêu xướng? Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng không khả năng, cho dù người ta muốn phiêu xướng, cũng không tới địa bàn khu cao tân, nơi đó có hàng gì tốt đẹp hay sao? Làm người từ tầng dưới đáy thăng lên, Đỗ Dã hiểu rõ cách thức trong chuyện này. Đại đội trị an, tố chất hiệp cảnh cũng thật sự tệ hại, chuyện đêm nay chỉ sợ là do bọn hắn bày ra. Các người giở trò với ai không tốt, lại đi tìm Tô Mộc gây phiền phức.

Biết Tô Mộc là ai chăng? Đây là tân bí thư đảng ủy, tân nhậm chủ nhiệm quản ủy hội khu cao tân, các người thật sự là dám chơi ah, lại dám chơi lên đầu Tô Mộc. Việc này nếu truyền đi ra, kẻ mất mặt không phải Tô Mộc, mà chính là cả phân cục công an khu cao tân.

Nghĩ tới bây giờ Tô Mộc còn bị bắt giữ trong phòng thẩm vấn đại đội trị an, Đỗ Dã run lên, vội vàng nói:

- Tô chủ nhiệm, hiện tại anh đưa điện thoại cho người phụ trách nơi đó, tôi nói chuyện với hắn.

- Được.

Tô Mộc nhìn lướt qua Từ Hổ, trực tiếp đưa di động tới:

- Tìm anh đó.

- Tìm tôi?

Từ Hổ thoáng ngây người, theo bản năng tiếp di động, còn chưa nhìn rõ đã hô:

- Ai ah?

- Tôi là ai? Tôi là Đỗ Dã, anh là ai?

Thanh âm Đỗ Dã uy nghiêm hỏi.

- Đỗ Dã? Đỗ Dã là ai?

Từ Hổ hoàn toàn không nghĩ tới Đỗ Dã là người nào, trong lòng hắn đã sớm cho rằng Tô Mộc là một nghiệp vụ viên, mà người Tô Mộc tìm cũng không có trọng lượng gì, chỉ là muốn hỏi thăm địa chỉ nơi này để đưa tiền tới. Nghĩ tới đây Từ Hổ tiếp tục hô:

- Tôi không cần biết ông là ai, tóm lại trong vòng nửa giờ đem tiền phạt tới đại đội trị an phân cục khu cao tân, nếu không tới việc này không thể điều giải. Thuận tiện nhắc nhở ông một câu, nếu không biết địa chỉ thì gọi điện hỏi đi.

Tít!

Nói xong lời này Từ Hổ trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hung hăng càn quấy ném di động cho Nhâm Lập Quyên, miệng đầy mùi rượu nói:

- Tiểu tử, tốt nhất đừng giở trò, nơi này là đại đội trị an, không phải anh muốn làm gì thì làm.

Muốn diệt vong, sẽ trở nên điên cuồng.

Tô Mộc hết lời để nói, nhìn dáng vẻ của Từ Hổ, bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn muốn cho hắn cơ hội, nhưng hắn lại ném bỏ, không thể không nói người này đủ cuồng, cách tử vong không xa.

Nhưng Nhâm Lập Quyên nghe Tô Mộc nói chuyện xong, hoài nghi hỏi:

- Vừa rồi anh gọi điện cho ai?

- Nhâm tỷ, cô không phải đã đoán được sao?

Tô Mộc mỉm cười hỏi.

- Thật sự ah!

Nhâm Lập Quyên kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Nếu không phải chính tai nàng nghe tên Đỗ Dã, sẽ không biết hắn quan hệ gì với Tô Mộc. Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, đừng nói đầu người óc heo như Từ Hổ có thể nghĩ ra.

Nghĩ tới đây, tâm tư Nhâm Lập Quyên liền hoạt động, phải biết rằng chuyện đêm nay chỉ là một cái cớ cho nàng làm việc. Nếu dùng lý do này kéo Từ Hổ rơi đài, nàng sẽ có thể hoàn toàn nắm giữ tình huống trong tay.

- Các anh đem mấy người Hạ Đào tạm thời đưa qua trong phòng thẩm vấn bên cạnh, bọn họ là nhân chứng, phải xem trọng…

Ngay lúc Từ Hổ đang hô to, bên tai truyền tới thanh âm chuông di động vang lên dồn dập, hắn lập tức mắng lên:

- Ai? Di động của ai?

- Từ đội, là của anh.

- Thật đúng là của tôi.

Từ Hổ lấy ra di động, cũng chưa nhìn rõ lớn tiếng nói:

- Alo, tôi là Từ Hổ.

- Từ Hổ, anh là tên hỗn cầu, anh gây chuyện cho tôi phải không? Con mẹ nó anh trường bổn sự phải không? Còn dám buông lời điên cuồng, ngay cả Đỗ cục cũng không để vào mắt? Được ah, có phải ngày nào đó anh cũng đem tôi giẫm nát dưới chân không đây!

Trong điện thoại vang lên một trận thóa mạ, Từ Hổ đã nghe rõ là ai, vội vàng nói:

- Mã cục, làm sao vậy? Ông làm sao?

- Làm sao vậy? Anh còn hỏi tôi làm sao vậy? Lập tức mở còng cho người anh mới bắt giữ, mọi người đứng nguyên tại chỗ không được nhúc nhích, tôi lập tức đi qua. Vương bát đản, tôi sẽ không tha cho anh!

Mã Minh Sơn tức giận quát.

Tít!

Điện thoại cúp máy, sắc mặt Từ Hổ lập tức suy sụp. Hắn biết Mã Minh Sơn, người này thu thập người rất mạnh mẽ. Thái độ của Mã Minh Sơn đã rõ ràng, hiện tại đang vô cùng phẫn nộ. Mình làm chuyện gì khiến cho hắn phải điên cuồng, mình đã làm gì kia? Chẳng lẽ đầu dê béo bị mình chộp tới, thậm chí có bối cảnh thông thiên?

Khoan khoan, Đỗ cục, Đỗ cục, chẳng lẽ Đỗ Dã vừa rồi chính là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Cổ Lan Đỗ Dã?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Hổ tái nhợt, mình đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám cúp điện thoại của Đỗ Dã, còn nói chuyện kiểu như vậy với hắn. Chết chắc rồi, lần này thật sự là chết chắc rồi!

Đại dê béo biến thành đại phiền toái, làm sao bây giờ?

Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy! Nghĩ tới đây, Từ Hổ lập tức biến sắc mặt, lao tới chỗ Tô Mộc.

- Huynh đệ, huynh đệ, lần này thật sự là lũ lớn trôi miếu Long Vương, người trong nhà không nhận ra người trong nhà.

Từ Hổ nịnh hót cười nói.

Tô Mộc lạnh lùng đảo qua khuôn mặt tươi cười của Từ Hổ, khóe môi giơ lên, im lặng ngồi trên ghế xem cuộc vui.

- Huynh đệ? Ai là huynh đệ với anh? Huynh đệ như anh tôi trèo cao không nổi, lũ lớn trôi miếu Long Vương? Cho hỏi thăm, đây là lũ nhà ai? Miếu Long Vương của ai?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất