Sau khi Hạ Kiếm Đường nhìn thấy người tới, tâm tình nhất thời kích động, mặt đầy là máu, không biết hắn lấy từ đâu ra lực lượng, giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, vừa nói vừa xông tới.
- Long ca, cứu tôi!
Hạ Kiếm Đường gấp giọng hô.
Long ca? Đậu Long sao?
Hai mắt Tô Mộc nheo lại quét qua, chỉ là Đậu Long đã nhìn thấy trong tư liệu, quả nhiên thật sự xuất hiện trước mắt.
Không sai, người này chắc chắn là Đậu Long, lão tổng của khoa học Phi Long. Không ngờ, hai người lại gặp mặt trong trường hợp đặc biệt như vậy. Nhưng Tô Mộc không có ý tứ mở miệng nói gì, chuyện đêm nay nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp, cứ xem Lý Nhạc Thiên chuẩn bị chơi như thế nào. Về phần Đậu Long, Tô Mộc muốn nhìn thái độ của hắn, muốn nhìn quan hệ giữa hắn và Hạ Kiếm Đường rút cuộc sâu đậm như thế nào.
Đậu Long cũng thật xui xẻo.
Tối nay hắn ở phòng Độc Nhất Vô Nhị giao dịch với Ichiro Hashimoto, sau khi giao dịch xong, hắn đang cùng đám nữ nhân Hạ Kiếm Đường dẫn tới sung sướng, thình lình có người nói, Hạ Kiếm Đường bị đánh, cái này còn chưa tính, hơn nữa còn đánh không nhẹ. Điều này làm cho Đậu Long thật sự tức giận, phải biết rằng hội sở Cẩm Tú này mặc dù do Hạ Kiếm Đường mở, nhưng từ trước tới nay nhân viên bảo vệ đều do công ty an ninh dưới cờ Đậu Long đưa tới chịu trách nhiệm.
Nói trắng ra là, đám an ninh này chính là chịu trách nhiệm bảo kê hội sở này. Nếu có người nào không mở mắt..., bọn họ sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ những người đó, duy trì trị an hội sở.
Đậu Long nhìn đám an ninh ngã xuống đất, trong mắt chớp động vẻ tàn nhẫn, quét qua mấy người, vẻ mặt bình tĩnh:
- Các ngươi là ai? Có biết đang làm gì hay không? Biết hắn là ai không? Người bị các ngươi đánh là ông chủ của hội sở này. Các người lại dám tấn công hắn, trong mắt các ngươi có còn pháp luật kỷ luật hay không? Mau thả người ra.
- Ngươi là ai?
Lý Nhạc Thiên khinh thường nói.
- Ta là ai? Ngươi không nhận ra ta?
Đậu Long ngạc nhiên nói, ở thành phố Cổ Lan này, kẻ có gan giương oai lại không biết mình, điều này nói rõ mấy người này nhất định đến từ bên ngoài. Nhìn tình huống cũng có chút lỗ mãng. Nếu thật sự như vậy, vậy chuyện này cũng dễ giải quyết hơn nhiều. Không nói nữa, trận tối nay mình phải đòi lại cho Hạ Kiếm Đường, nếu không sau này con đường buôn lậu thuốc phiện sẽ biến mất.
- Ngươi là minh tinh?
Lý Nhạc Thiên nhướng mày nói.
- Không phải!
Đậu Long lắc đầu nói.
- Ngươi là thị trưởng?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Không phải!
Đậu Long tiếp tục lắc đầu.
- Vậy ta thấy kỳ quái, ngươi không phải là minh tinh, cũng không phải là thị trưởng, vậy tại sao ta phải biết ngươi? Nếu thức thời thì sớm xéo ngay cho ta, tối nay là chuyện giữa ta và hắn, ai trong các ngươi muốn quản, ta sẽ không để yên. Thật vô nghĩa, xã hội này tùy tiện đụng một người cũng muốn làm anh hùng. Có ý tứ gì chứ? Hắn cũng không phải mỹ nhân, đáng giá để ngươi không muốn sống xông về trước không.
Lý Nhạc Thiên khẽ cười nói.
- Đúng vậy. Còn là Long ca, tôi thật sự sợ hãi đấy!
Lê Vân Triều giễu cợt nói.
- Chớ nói nhiều, đánh tiếp đi.
Hoàng Duy Nhân cười lạnh nói.
Mấy tên này đã quen tung hoành ở kinh thành, từ đầu đã không đặt Đậu Long ở trong lòng. Long ca chó má gì chứ, cho dù cục trưởng công an thành phố Cổ Lan tới đây, bọn họ cũng dám khiêu chiến. Long ca? Tên côn đồ cắc ké mà thôi, cũng chọc vào chúng ta, không cho thành phố Cổ Lan các ngươi một trận động đất không được.
- Buồn cười, các người biết đây là ai không? Lại dám nói như vậy.
- Long ca, chúng tôi đừng nhiều lời với bọn chúng nữa. Lên đi, phế bỏ bọn chúng!
- Nơi này là địa bàn của chúng ta, làm gì đến phiên đám nhà quê này diễu võ dương oai.
Đậu Long không nói gì cũng không có nghĩa đám người hầu đứng bên cạnh cũng duy trì trầm mặc. Nếu thật sự như vậy, bọn họ cũng không tránh khỏi không có nhãn lực. Nhưng không phải tất cả bọn họ đều bộc phát, đám mặc chế phục bảo vệ đều ra vẻ căm phẫn, làm ra tư thế sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào. Còn mấy đả thủ chân chính, vẫn vững vàng đứng bên cạnh Đậu Long. Hắn chưa lên tiếng, bọn họ cũng sẽ không động thủ....
- Làm sao? Đây là mấy ca muốn chơi với tôi đến cùng?
Đậu Long lạnh lùng nói.
- Chơi với cậu? Đậu Long. Cậu không khỏi quá đề cao mình. Phải biết rằng có một số việc có thể làm, có một số việc tuyệt đối không thể làm. Cậu biết đây là tình huống gì không? Cậu đã muốn chặn ngang một cước.
Đúng lúc này, không đợi bọn Lý Nhạc Thiên nói chuyện, Tô Mộc đứng dậy đi ra, quét nhìn Đậu Long hờ hững nói.
Tình huống của đám người Lý Nhạc Thiên cũng có chút không thích hợp, nếu thật sự đánh nhau..., Tô Mộc cũng không dám bảo đảm có thể bảo vệ bọn họ chu toàn. Nếu để cho đám thái tử gia này gặp chuyện không may trên địa bàn của mình, vậy hắn không chịu được trách nhiệm rồi.
- Anh là ai? Anh biết tôi sao.
Đậu Long nhìn Tô Mộc nói.
Chính câu hỏi này khiến Tô Mộc có chút tan vỡ, như vậy là thế nào? Chẳng lẽ Đậu Long uống rượu say? Chẳng lẽ ngay cả mình là ai hắn cũng không biết sao? Trên thực tế Đậu Long thật sự không biết Tô Mộc. Hắn chỉ nghe đến cái tên này, nhưng đối với người này, Đậu Long thật sự không có tâm tư để ý, chính vì có ý nghĩ như vậy, ngay cả hình của Tô Mộc hắn cũng không muốn nhìn.
Câu nói này khiến cho Tô Mộc rất có loại cảm giác biệt khuất.
Đậu Long không phải quá càn rỡ sao? Hắn có xem mình là lão đại đầu rồng của thành phố Cổ Lan không? Hắn thật sự cho rằng hắn có thể lấy thúng úp voi sao? Nói thế nào xí nghiệp khoa học Phi Long của hắn cũng ở trên địa bàn của mình, hắn thậm chí ngay cả chủ nhiệm quản ủy hội cũng không nhận ra. Nếu chuyện này truyền đi, người khác có lẽ sẽ xem là chuyện cười, nhưng chuyện cười này xác thực đã xảy ra.
Người duy nhất biết chuyện là Hạ Kiếm Đường, lúc này vẫn duy trì trầm mặc, không chủ động nói ra thân phận của Tô Mộc. Hắn không ngốc, nếu nói ra Tô Mộc là ai, vậy Đậu Long còn có thể ra mặt sao?
- Tôi biết cậu là ai, chính bởi vì biết, cho nên mới khuyên cậu, có một số việc không phải cậu có thể quản.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Ha ha!
Đậu Long liếc nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, sau khi xác định ở thành phố Cổ Lan không có người này, vẻ thô bạo trong đáy mắt càng phát ra dữ tợn:
- Xem ra Đậu Long tôi nhiều năm không ra ngoài, này thành phố Cổ Lan cũng ngày càng thay đổi, cũng không biết người nào mới có thể làm chủ nhân ở nơi này. Hạ thiếu, cậu yên tâm, cậu bị mấy người này ép buộc, hơn nữa ác ý hãm hại, bây giờ tôi hoài nghi bọn họ có phải muốn bắt cóc cậu không, đừng sợ tôi sẽ cứu cậu. Động thủ cho tôi, chỉ cần không giết chết, làm gì cũng được.
- Đậu Long, ngươi dám?
Tô Mộc vừa định nói gì, nhưng không ngờ, đám người Lý Nhạc Thiên đã sớm kềm nén không được lửa giận trong lòng, từ trước tới giờ chỉ có bọn họ giáo huấn người khác, chưa bao giờ bị miệt thị như thế. Nghe thấy lời nói của Đậu Long, tâm tình kích động, Đậu Long vừa dứt lời, mấy người đã dẫn đầu động thủ.
Bang bang!
Tên bảo vệ đứng cách Lê Vân Triều gần nhất bị chai rượu đập trúng, sau đó hắn còn không dừng lại, tàn nhẫn đá thêm mấy cái. Cuộc chiến đến hiện tại đám người Lê Vân Triều cũng tỉnh rượu không ít, mặc dù động thủ còn chưa quá lưu loát, nhưng cũng tương đối quyết đoán. Lê Vân Triều vừa động, bọn người Lý Nhạc Thiên dĩ nhiên cũng bắt đầu động thủ.
Chai rượu từ trong tay bọn họ vung lên, hung hăng đập về phía đám bảo vệ vừa la mắng. Dĩ nhiên những người đó cũng không ngồi chờ chết, sau khi thoáng chốc ngây người, liền bắt đầu phản kích. Nói thế nào người ta cũng không uống rượu, còn bọn họ lại uống rượu, thể lực và lực phản ứng cũng có sự khác biệt. Rất nhanh tất cả đám người Lê Vân Triều đều bị thương.
Đậu Long thật sự bị tình cảnh trước mắt làm cho buồn cười, thật sự rất ngoan độc, tôi còn chưa nghĩ sẽ làm như thế nào, các người lại động thủ trước. Đám người các người thật sự cho là danh tiếng của Đậu Long này chỉ là thổi phồng ra sao? Được, nếu các người đã muốn chơi, tôi sẽ vui đùa với các người một chút. Bên kia không phải còn một bé con sao? Làm sao nhìn có chút quen mắt, mặc kệ, đánh ngã đám người này trước, sau đó qua đoạt lấy bé con kia là được....
- Động thủ!
Đậu Long hạ lệnh cho bốn cận vệ bên cạnh.
Bốn người này thật sự đã từng nhìn thấy máu, ở trong mắt bọn hắn bọn người Lý Nhạc Thiên thuần túy chỉ là hồ đồ ẩu tả. Lực chiến đấu như vậy cũng dám ra đây xen lẫn, thật đúng là chán sống. Bây giờ nghe Đậu Long nói..., không một chút do dự, cất bước xông ra ngoài.
- Đậu Long, ngươi thật dám động thủ? Ngươi biết bọn họ là ai không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Ta bất kể bọn họ là ai, đánh trước rồi hãy nói.
Đậu Long liều lĩnh nói.
Lúc này Tô Mộc nhìn thấy Lê Vân Triều bị một cước đạp đến góc tường, cũng chẳng quan tâm nói thêm gì nữa, phi người lao đến, bắt được một tên hộ vệ, Băng quyền trực tiếp thi triển ra, thoáng cái đánh gục đối phương. Nhưng ngay sau đó cũng không có ý tứ dừng lại, Hình Ý quyền từ trong tay hắn xinh đẹp thi triển ra. Tất cả đám bảo vệ ở gần hắn nhất cũng bị hắn đánh ngã xuống đất, tiếp theo mục tiêu của hắn lại khóa chặt trên người ba tên cận vệ còn lại.
- Ồ, không ngờ tiểu tử ngươi còn là một người luyện võ. Nhưng cho dù ngươi luyện võ thì thế nào? Đánh chết cho ta, ta muốn đánh cho hắn sống không bằng chết. Hắc hắc, xem ra sông ngoại ô thành phố Cổ Lan nhiều năm qua vẫn chưa có bao bố nào bị ném xuống, nên có người quên mất Long ca ta trước kia xen lẫn thế nào rồi.
Trên mặt Đậu Long lóe ra sát ý tàn nhẫn, hiện tại hắn đã không đơn thuần ra mặt vì Hạ Kiếm Đường, mà trọng yếu hơn là nuốt không trôi ác khí trong lòng.
- Long ca, nhìn thấy bé con kia không? Chính là cô gái đang đứng dựa vào tường, tôi vốn là muốn cho nàng tới hầu hạ anh, nhưng bị mấy tên khốn kiếp này đảo loạn. Đây chính là tiểu minh tinh, tên Diệp Mộng Á, Long ca, thuộc về anh.
Hạ Kiếm Đường vội vàng từ trên mặt đất bò tới, chỉ vào Diệp Mộng Á nói:
- Chỉ cần Long ca giúp tôi phát tiết ngụm ác khí này, tiểu minh tinh kia tối nay thuộc về Long ca, để nàng làm cho giường anh ấm áp, nghe nói nàng vẫn là xử nữ.
Xử nữ? Chó má, trong giới giải trí này làm gì còn xử nữ!
Nhưng bé con này đúng là có dáng người không tệ, không phải là đám son phấn bình thường có thể sánh bằng, nếu áp đảo dưới thân thể, chắc là rất có cảm giác thành tựu. Nghĩ tới đây Đậu Long liền hài lòng gật đầu, Nhưng khi hắn quay đầu nhìn thấy nửa người dưới của Hạ Kiếm Đường, nụ cười trên mặt liền biến thành quỷ dị.