Trước khi tận mắt chứng kiến, dù trong lòng Trương Quan Trung đã có ý tưởng, biết việc mời đầu tư lần này quan hệ sâu sắc với Tô Mộc, biết Tô Mộc có trọng lượng nhất định trong thủ đô, nhưng không nghĩ tới có năng lượng mạnh như thế. Lý Mộng thậm chí không cho Chu phó chủ tịch chút mặt mũi, nhưng sau khi nghe được lời nói của Tô Mộc, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.
Trong ôn nhu mang theo vẻ khiêm cung!
Trong khiêm cung mang theo lòng cảm ơn!
Trương Quan Trung rất ít nhìn thấy có người có thể đem nhiều cảm xúc dung hợp chung một chỗ như thế, nhưng cô gái trước mắt lại làm được. Hơn nữa một màn vừa rồi cùng tình cảnh trước mắt mang tới chênh lệch thật lớn, khiến Trương Quan Trung không biện pháp thừa nhận.
- Tô ca, ngài lại nói đùa, tôi làm sao dám để cho ngài gọi tôi là tỷ. Tô ca, nếu ngài còn nói giỡn với tôi, tôi thật sự không biện pháp tiếp tục nói chuyện nữa rồi.
Lý Mộng cười nói.
Lý Mộng cảm kích Tô Mộc từ tận đáy lòng, lúc trước nếu không có Tô Mộc, Lý Mộc cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, càng khỏi nói hiện tại có thể trở thành thư ký thủ tịch của Lý thị ngu nhạc, hưởng thự quang vinh do thành tựu mang tới.
Đáy lòng mỗi người phụ nữ đều cất giấu bí mật, mà bí mật của Lý Mộng là dùng hai tay của mình đạt được xã hội tôn trọng. Hiện tại nàng làm được, mà ban cho nàng tất cả chuyện này là do thanh niên trước mắt, Lý Mộng làm sao dám hờ hững?
- Nói nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đang hồ nháo gì đây?
Tô Mộc hỏi.
- Tô ca, việc này đích thật do Lý tổng phân phó xuống dưới. Ngài cũng nên biết Lý thị ngu nhạc cùng mấy nhà xí nghiệp khác sở dĩ chọn lựa Cổ Lan thị đầu tư, hoàn toàn là bởi vì ngài, nếu không có ngài họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn nơi đó. Mà xí nghiệp như Lý thị ngu nhạc, cho dù đi tới bất kỳ tỉnh nào đầu tư trong tỉnh đều sẽ phái người tới nghênh đón, hi vọng chúng tôi có thể đem tài chính đầu tư tới địa phương họ mong muốn.
- Nhưng hôm nay Cổ Lan thị chỉ phái ra một phó chủ tịch đi tới, trong lòng Lý tổng không có ý nghĩ mới kỳ lạ. Nhưng Tô ca cứ yên tâm, Lý tổng chỉ muốn lấy lại mặt mũi, đợi sau này đàm phán có thể lấy được càng nhiều tư bản. Lý thị ngu nhạc tuyệt đối sẽ không triệt tư.
Lý Mộng giải thích.
Trương Quan Trung nghe xong lời giải thích, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Đây là sao vậy? Một thư ký thủ tịch Lý thị ngu nhạc lại đem những lá bài tẩy của công ty mình đều nói ra, chẳng lẽ không sợ Tô Mộc sẽ mượn chuyện này đưa ra chính sách đối ứng sao?
Về hành vi lãnh đạm của Lý thị ngu nhạc, Trương Quan Trung cũng không cho rằng người ta làm ra chuyện gì khác người. Tựa như lời nói của Lý Mộng, hiện tại địa vị của Lý thị ngu nhạc không thấp, là đầu sỏ giới giải trí quốc nội, nếu thật sự xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình, không nhất định lựa chọn Cổ Lan thị. Mà Cổ Lan thị chỉ phái ra một phó chủ tịch, thật sự là lòng dạ không đủ.
Đây cũng không phải nói chính phủ bị vây trong địa vị nhược thế, mà là dưới điều kiện khả năng cho phép tranh thủ càng nhiều vốn đầu tư cho địa phương. Chỉ cần có thể làm được điều này, để cho họ tạm thời buông dáng người, điều gì có gì là khó?
Hơn nữa không phải nói chính phủ mưu phúc lợi là vì nhân dân sao? Người ta có rất nhiều tiền. Nhưng tiền của người ta chưa hẳn đều bỏ vào trong một địa phương. Các vị bày ra chút tư thế hạ mình khó khăn như vậy sao? Từ phương hướng này mà nói, Trương Quan Trung nhận thức được hành vi của Bạch Vi Dân có chút quá mức.
Đây cũng là ý tưởng của Tô Mộc!
Lý Hưng Hoa là bí thư thành ủy Cổ Lan thị, nếu như nói trước khi sự tình còn chưa xác định thì thật sự không thích hợp qua đây. Mà Bạch Vi Dân không có vấn đề băn khoăn này, trách nhiệm của một chủ tịch thành phố chính là như vậy, vì sao lại không đích thân tới?
Đinh linh linh!
Ngay lúc Tô Mộc định nói chuyện, di động chợt vang lên, nghe xong điện thoại hắn nhìn Lý Mộng cười:
- Đi thôi, dẫn tôi đi gặp vài vị đại gia thân ở địa vị cao kia đi!
- Tô ca, mời!
Lý Mộng xoay người đi lên tầng cao nhất của hội quán, mà Tô Mộc cũng để Trương Quan Trung tiếp tục đi theo.
Trương Quan Trung không phải thư ký bình thường, không phải là người gặp thất bại được Tô Mộc đề bạt lên. Hắn có nhân mạch riêng của mình, có bối cảnh của chính mình. Một người như vậy bởi có quan hệ của Trương Lão Hổ, vì vậy cũng có Phó Khẩn Canh giúp đỡ sau lưng. Đối với người như thế Tô Mộc sẽ toàn tâm toàn ý vun trồng, trường hợp như bây giờ cũng sẽ không giấu diếm hắn.
Dù sao nếu có thể bồi dưỡng được Trương Quan Trung, càng có thêm trợ giúp cho nghiệp lớn của Tô Mộc!
Trời đã hoàng hôn, ánh nắng chiều bao phủ cả bể bơi rộng lớn, khí thế xa hoa sang trọng hoàn toàn thể hiện ra ngoài. Biết Tô Mộc không thích trường hợp phong hoa tuyết nguyệt, cho nên Đỗ Phẩm Thượng không an bài các cô gái tới làm bạn. Ở trên tầng cao nhất chỉ có mấy người Lý Nhạc Thiên, mọi người nhìn thấy Tô Mộc xuất hiện đều lộ vẻ vui mừng.
- Huynh đệ!
Lý Nhạc Thiên cùng Trịnh Mục dẫn đầu đi tới.
- Sư phụ!
Đỗ Phẩm Thượng đi theo sau.
- Tô ca!
Hoàng Duy Nhân bọn họ đều đứng lên chào hỏi.
Trong bất tri bất giác Tô Mộc đã trở thành ràng buộc cho mọi người đi tới cùng nhau, hắn đã trở thành trung tâm, chỉ cần có hắn, mọi người đều vì ích lợi mà dung hợp cùng nhau. Tô Mộc cũng không phải chỉ chơi đùa mà thôi, hắn giúp họ kiếm được chân kim bạc trắng.
Ánh mắt Tô Mộc đảo qua mọi người, trong mắt chớp động tinh quang.
Hắn xuất thân rễ cỏ, nhờ vào quan bảng đi tới hôm nay, gian khổ thế nào thật không lời nói hết. Tô Mộc biết những người ở đây không phải ai cũng như Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục hay Đỗ Phẩm Thượng đều có quan hệ thân thiết với mình. Nhưng hắn có đủ tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian hắn có thể chinh phục nhóm người Hoàng Duy Nhân, có đôi khi có chút người cho dù xa lạ cũng có thể trở thành thân thiết.
- Lần này mọi người hố tôi thật thảm, các anh không nhìn thấy sắc mặt lúc Chu phó chủ tịch rời đi!
Tô Mộc cười nói.
- Được rồi, không phải chỉ là một Chu Mai Lâm sao? Cậu thật cho rằng hắn là người tốt lành gì à?
Lý Nhạc Thiên khinh thường nói.
- Có ý tứ gì?
Tô Mộc nhíu mày, mẫn cảm nghe được ý tứ riêng bên trong.
- Việc này hãy để cho lão Hoàng nói cho cậu nghe đi.
Lý Nhạc Thiên quay đầu nói.
Hoàng Duy Nhân bật cười đi tới:
- Tô ca, anh cũng biết lần này thủ bút của Lý ca có chút lớn, kiến tạo căn cứ điện ảnh truyền hình lớn nhất nước, việc này cần có nhiều người nhập cổ mới có thể làm được. Tôi sao? Ỷ vào mặt mũi lão tổ tông nhà tôi xem như có một phần. Mà lúc tôi giúp Lý ca liên hệ những người còn lại, đúng dịp nghe được Tôn Nguyên Thắng đang ngồi uống rượu bên ngoài nói chuyện ồn ào, vì vậy tôi mới biết. Nguyên lai trong Cổ Lan thị, Tôn Nguyên Bồi đã sớm an bài người, chuẩn bị đối phó anh.
- Người đó chẳng lẽ là…
Vẻ mặt Tô Mộc sửng sốt.
- Đúng vậy, anh đã đoán đúng, người nọ chính là Chu Mai Lâm. Chu Mai Lâm là người của Tôn gia!
Hoàng Duy Nhân gật đầu nói.
Không ngờ là như vậy!
Tô Mộc thật sự không nghĩ tới Chu Mai Lâm là người của Tôn gia, trong quan bảng cũng không thể hiển lộ phe phái của một người, việc này nếu hắn không phải nghe được từ Hoàng Duy Nhân, hắn tuyệt đối sẽ không thể biết. Nhưng nếu hôm nay hắn không biết, Chu Mai Lâm dù sao cũng là thượng cấp trực thuộc trên danh nghĩa của hắn muốn gây khó dễ cho hắn, như vậy hắn…
Nghĩ tới điều này, Tô Mộc liền cảm thấy rùng mình.
Tôn Nguyên Bồi, tôi và Tôn gia các người thật sự là kẻ địch! Thẳng thắn mà nói tôi không quan hệ gì với Tôn gia, mỗi lần đều do các người cố tình gây khó dễ. Nếu tôi không động thủ với các người xem như đã nhân từ, nhưng các người lại nhiều lần xuống tay với tôi, đây là ý gì? Chẳng lẽ thật sự cho rằng con người của tôi dễ khi dễ hay sao?
Tượng đất cũng có ba phần cơn tức, lúc này Tô Mộc thật sự bị Tôn Nguyên Bồi chọc giận!
Nếu như Tô Mộc còn chưa phản kháng, hắn cũng không phải là Tô Mộc! Hắn có ý tốt vì dân làm việc, tên kia lại cho Chu Mai Lâm đi qua phá rối. Nếu việc này thật sự rơi vào trong tay Chu Mai Lâm, để cho hắn giở trò xấu xa, thật sự có thể đem chuyện này phá hủy. Tới lúc đó hắn chỉ cần tùy tiện bịa ra lý do, khi quay trở về là có thể qua loa cho xong chuyện.
Chu Mai Lâm, tính toán giỏi lắm!
Tôn Nguyên Bồi, kẻ này chơi ra kế sách ác độc!
Muốn chơi phải không? Tôi chơi với các người!
Cho dù Chu Mai Lâm có Tôn gia làm chỗ dựa, lại có thể làm khó dễ được hắn?
Tô Mộc nghĩ vậy, trên người không tự chủ được toát ra vẻ tự tin cường đại, mà nhìn diễn cảm tự tin của Tô Mộc, trên mặt nhóm người Trịnh Mục lộ vẻ tươi cười thả lỏng. Bọn họ không sợ Tô Mộc ứng chiến, nếu thật sự động thủ, bọn họ thật không tin Tôn gia làm được gì Tô Mộc, phải biết rằng bối cảnh sau lưng hắn vô cùng hùng hậu đâu.
Tới bây giờ Tô Mộc đã hiểu được nguyên nhân mọi người vì sao lại tỏ vẻ lãnh đạm với Chu Mai Lâm, xét tới cùng là vì Tô Mộc, là muốn tăng thêm quyền nói chuyện cho hắn.
Có một số việc Tô Mộc không thể làm, nhưng họ có thể.
- Huynh đệ, cậu chuẩn bị làm sao đối phó người kia?
Lý Nhạc Thiên cười hỏi.
- Con người của tôi không thích bị động ứng chiến, nếu cuộc chiến này không thể tránh được, vậy chủ động nghênh chiến là được.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Thống khoái, đúng vậy, nên như thế!
Lý Nhạc Thiên cười to nói.
- Tính cho tôi một phần!
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng.
- Còn có tôi!
Trịnh Mục trầm giọng nói.
- Còn có chúng tôi!
Hoàng Duy Nhân bọn họ đều kêu lên.
- Tốt!
Tô Mộc nhìn vẻ mặt kiên định chấp nhất của mọi người, đáy lòng tràn đầy chiến ý.