Mùa đông đang đến gần, mùa đông năm 1977 là năm đầu tiên sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, đây là một năm có tới hơn năm trăm bảy mươi vạn người đăng ký tham gia thi.
Mặc dù điều kiện tuyển sinh của trường học lúc đó không đến ba mươi vạn người, nhưng nó đã truyên cảm hứng, khích lệ hàng ngàn hàng vạn người cầm sách vở theo đuổi tri thức một lần nữa, gia nhập vào đội quân sinh viên.
Đầu tiên Tống Cảnh Chi sắp xếp một cái lò than trong nhà, Đường Tiêu Tiêu vốn sống ở phương Bắc nên cô thích ứng được như thường, mà cha mẹ Tống lại có phần bực bội về sự khô khan của phương Bắc.
Đường Tiêu Tiêu tranh thủ lúc Tống Cảnh Chi ra ngoài lấy gói hàng mà Đường Mục gửi tới để lấy ít hoa cúc khô từ không gian, pha nước uống cho hai vị phụ huynh, giúp họ thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm nay cha Tống đi đổi đồ ăn từ trong thôn về, mẹ Tống và Đường Tiêu Tiêu đang nướng khoai và trứng gà bằng lò than.
"Nếu đây là ở thôn Ngọc Hồ, Tiêu Tiêu nhà chúng ta sẽ có trứng chim nước để ăn rồi." Cha Tống nói.
"Cũng không sao, người ta thường nói ở thành phố tốt, nhưng lại không tiện bằng nông thôn, phơi cái chăn cũng phải xuống tầng." Mẹ Tống cười nói.
Mấy hôm trước có ánh nắng mặt trời, bà cầm chăn xuống dưới phơi, vừa đúng lúc gặp mấy người trong gia đình quân nhân cũng cỡ tuổi bà đang nói chuyện phiếm.
Mấy người trong gia đình quân nhân kia nói chuyện với bà rất nhiệt tình, bà cũng muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, dù có thế nào cũng không thể để mối quan hệ trở nên cứng ngắc, tránh gây thêm phiền phức cho Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu. Nhưng mẹ Tống càng nghe càng thấy không lọt tai.
Nếu không phải nói con dâu nhà này thích trưng diện tiêu tiền thì cũng là con gái nhà kia cưới chồng bao nhiêu năm vẫn chưa thấy sinh con đẻ cái, cuối cùng bà đành cười ha ha mấy tiếng rồi quay về.
"Mấy người trong viện gia chúc này còn thích sân si nhà người khác hơn cả mấy bà già trong thôn chúng ta." Mẹ Tống lắc đầu trong bất lực.
"Không có chuyện gì khác để làm." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
Nhóm phụ nữ trong thôn đều làm việc nhà nông, nhóm người trong gia đình quân nhân ở viện gia chúc chỉ cần lo toan việc nội trợ ở nhà là được, nếu có con dâu thì sẽ do con dâu làm.
Từ sau khi mẹ Tống tới đây, ngày nào Đường Tiêu Tiêu cũng nhàn rỗi, chẳng có việc gì để làm. Ngay cả việc ngồi giãm máy may quần áo cũng bị mẹ Tống giành mất, ngày nào cũng vậy, không đọc sách thì cũng là cắn hạt dưa với Lý Mẫn.
Trời càng ngày càng lạnh, chẳng mấy chốc mà tuyết rơi, Tống Cảnh Chi cũng không cho cô xuống tầng đi dạo, ngày nào cũng bắt cô đi qua đi lại ở hành lang.
Vào dịp tết, vì đang mang thai nên Đường Tiêu Tiêu không về Kinh Thị, thay vào đó cô ở lại viện gia chúc đón tết với cả cha mẹ Tống.
Mẹ Đường cũng gửi rất nhiều đồ tới, trong đó có một tấm ảnh chụp của Đường Mục và đối tượng hẹn hò với anh ấy.
Vừa nhìn thấy, Đường Tiêu Tiêu cũng không thấy kinh ngạc gì, quả nhiên là Hà Vũ Tình - người chị dâu ở kiếp trước của cô.
Tống Cảnh Chi thấy cô vừa cầm ảnh chụp vừa cười ngây ngô bèn đi tới rút ảnh chụp ra khỏi tay cô. Chẳng phải chỉ là một bức ảnh chụp chung thôi à? Có gì đáng buồn cười?
"Kiếp trước anh trai em đã cưới chị ấy rồi, chị ấy rất tốt." Kiếp trước Hà Vũ Tình đối xử với người nhà họ Đường rất tốt, coi em chồng là cô như em gái ruột.
Khi công việc kinh doanh của cô xuất hiện vấn đề, Hà Vũ Tình đã dùng số tiền tiết kiệm trong nhiều năm của gia đình để giúp đỡ cô mà không hề do dự.
Thậm chí là trước khi qua đời, cô ấy còn dặn dò bọn nhỏ hãy chăm sóc người cô Đường Tiêu Tiêu thật tốt.
Ở kiếp trước, tình cảm giữa Đường Tiêu Tiêu và Hà Vũ Tình rất sâu đậm, thậm chí vào độ tuổi trung niên, tình cảm ấy còn vượt cả tình yêu với Đường Mục - người anh trai nhập ngũ lâu năm của cô.
Tống Cảnh Chi vuốt ve bụng cô, nghe cô nói chuyện kiếp trước với Hà Vũ Tình.
"Bọn nhỏ cử động." Anh nói, bây giờ Đường Tiêu tiêu đã vào tháng thứ bảy, các cử động của thai nhi rất rõ ràng.