Cô xoay người tay chạm vào ngực anh mấy cái, bàn tay nhỏ bé làm loạn bị anh nắm lấy.
"Em chớ có khiêu khích anh."
" Ha ha." Cô rút tay khỏi bàn tay to lớn của anh.
"Vậy cứ gọi là Bình Bình, An An đi, mong con chúng ta lớn lên bình an có được không?” Anh nhìn cô vợ nhỏ của mình.
"Ừm, Bình An, em thích." Cô gật đầu.
"Vê phần tên, em để anh về nhà suy nghĩ thật kỹ đã." Tống Cảnh Chi cười nói. Chỉ trong một chốc một lát, anh thật sự không nghĩ ra hai cái tên ngay được.
"Được."
Ngày hôm sau, dưới sự nhắc nhở của mẹ Tống, Tống Cảnh Chỉ tới bưu điện gọi điện thoại đến phòng làm việc của cha Đường, báo tin vui cho ông ấy rằng Đường Tiêu Tiêu đã sinh đôi một trai một gái.
Đường Tiêu Tiêu ở trong bệnh viện ba ngày. Lúc cô xuất viện, Tống Cảnh Chi mượn xe đến đón.
Dù bây giờ là mùa xuân nhưng mẹ Tống vẫn quấn cho cô thật chặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to sáng.
Trong lúc đợi Tống Cảnh Chi, cô làm đi làm lại mấy lần, muốn để lộ miệng ra.
"Mẹ, con không thở được."
"Một lớp khăn lụa có dày bao nhiêu đâu, con cố chịu đi." Đừng nhìn bình thường mẹ Tống nuông chiều cô, lúc này bà ấy rất có nguyên tắc.
Đường Tiêu Tiêu nhìn bà ấy đầy vẻ đáng thương, làm sao mẹ chồng không nắm được tính cách của cô, chỉ là không nhìn cô mà thôi.
Cô đành bất lực nhìn xuống giày của mình, bên trong đôi giày vải đeo đôi tất bông dày. Chân của cô hơi toát mồ hôi, nhưng mẹ chồng nói lạnh từ lòng bàn chân nên cô buộc phải đeo tất dày.
Trên đầu đội mũ do chính tay mẹ chồng làm, bà ấy làm vài chiếc mũ như vậy, chỉ để cô đội trong thời gian ở cữ.
Cha Tống ở một bên nhìn màn tương tác giữa mẹ chồng nàng dâu, ông ấy bật cười.
Sau khi Tống Cảnh Chi đến, một nhà sáu người phấn khởi trở về viện gia chúc.
"May là mùa xuân, phụ nữ ở cữ và trẻ con không phải chịu quá nhiều giày vò." Sắp xếp Đường Tiêu Tiêu trên giường xong, mẹ Tống đứng một bên nói.
"Mẹ, trên người con dính quá." Cô làm bộ đáng thương nhìn mẹ chồng, lúc sinh con ra rất nhiều mồ hôi.
Mấy ngày nay, mẹ Tống sợ cô bị cảm lạnh nên chỉ để cô lau qua một chút.
"Đợi sản dịch hết đã rồi nói sau." Mẹ Tống trợn mắt nhìn cô.
Bà ấy cầm lược trên bàn trang điểm lên, bện bím tóc giúp cô thoải mái và bớt khó chịu hơn.
"Con cảm ơn mẹ." Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười ngọt ngào với mẹ Tống.
"Con đấy." Mẹ Tống cười dí vào trán cô một cái.
Lúc này, cha Tống đợi ở cửa hỏi: "Nôi để ở đâu?"
Lúc này, bọn trẻ cũng đang ngủ, nằm ở bên cạnh Đường Tiêu Tiêu. "Để trong phòng chúng ta đi, buổi tối chúng ta sẽ chăm sóc còn ban ngày để hai đứa nằm trên giường của Tiêu Tiêu." Mẹ Tống hướng về cửa nói.
"Trước khi ngủ cho chúng ăn no một chút, nếu chúng thức dậy thì mẹ sẽ cho chúng ăn sữa bột, cố gắng đừng hình thành thói quen cho ăn sữa đêm thì con mới có thể nghỉ ngơi vào buổi tối."
Mẹ Tống chủ yếu lo lắng khi bà ấy và cha Tống trở về, Tống Cảnh Chi đi trực, Đường Tiêu Tiêu chăm sóc hai đứa bé một mình sẽ bị mệt.
"Vâng ạ." Cô gật đầu.
"Mẹ cũng không biết là sẽ sớm như vậy, còn chưa kịp làm rượu nếp, lát nữa con nghỉ thì mẹ sẽ đi làm một ít. Trong tháng ở cữ, con nên uống nhiều rượu nếp đập trứng một chút thì sản dịch mới trôi đi sạch sẽ.
Đường Tiêu Tiêu nhìn bà ấy nói liên tục, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
"Đứa trẻ có mẹ giống như bảo vật vậy." Cô cười nói.
"Cái miệng nhỏ này thật ngọt." Mẹ Tống nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.