"Cha, sao thế? Không phải tiệc đính hôn của nhà họ Tống bị hủy bỏ sao?" Lưu Song Quý vừa đến nhà một cái, Lưu Tiểu Mai đã chạy ra ngoài hỏi ông ta.
"Hủy bỏ cái đầu con đấy, sau này con đừng có nhắc tới chuyện này trước mặt cha nữa." Đây là lần đầu tiên Lưu Song Quý nổi giận trước mặt cô ta.
Có thể tưởng tượng được, Lưu Tiểu Mai lại bắt đầu ầm ï.
Thế nhưng, cho dù nhà của Lưu Song Quý ầm ï thế nào, bữa tiệc đính hôn của nhà họ Tống vẫn diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Cả nhà của Tống Kiến Quốc đều có mặt, bao gôm cả người con gái lớn được gả đến thành phố và con rể cũng chạy vê.
Cơm tối được thím Ngô và mẹ Tống cùng chuẩn bị, chia ra thành hai bàn, một bàn cho đàn ông, một bàn cho phụ nữ.
"Tiêu Tiêu, sau này khi em đánh Trần Phượng Nha nhớ gọi chị tới đấy, chị không vừa mắt bà ta lâu rồi." Người nói là con dâu cả của thím Ngô, Bốc Ngọc Lan, bây giờ đang mang thai đứa con thứ hai được hơn năm tháng rồi.
"Đã sắp là mẹ hai con rồi, con có thể ra dáng một người mẹ một chút được không?" Thím Ngô gắp cho con dâu một miếng thức ăn.
"Thứ người như thế phải bị đánh cho một trận, không đánh không đàng hoàng nổi." Con gái lớn, Tống Tiểu Thiến cũng lên tiếng phụ họa.
Nói xong, chị chồng và em dâu đưa mắt nhìn nhau một cái, chọc giận thím Ngô cho mỗi người một đũa.
"Tiêu Tiêu ăn cơm đi." Biết Đường Tiêu Tiêu không ăn thịt mỡ, mẹ Tống chỉ gắp thịt nạc cho cô.
"Cháu cảm ơn thím."
"Thím Đường lợi hại lắm nhé, ha ha, đánh cho mụ phù thủy kia bò dậy không nổi luôn." Thạch Đầu ngồi bên cạnh quơ quơ quả đấm nhỏ.
"Suyt." Bốc Ngọc Lan nhìn về phía con trai mình, ra dấu tay.
Thím Ngô ném cho con dâu một ánh mắt sắc như dao, không cần phải nói, cái từ "mu phù thủy" này chắc chắn là xuất phát từ miệng của cô ấy.
"Thế ở nhà họ Lưu kia chẳng có ai tốt cả." Tống Tiểu Lan tổng kết một câu.
Tống Tiểu Lan nói thế, cũng không phải không có lý do, ngay cả năm cô con gái mà Lưu Phú Quý và Trân Phượng Nha đã ga đi, mỗi một tháng đều sẽ trở về nhà một đẻ một chuyến, không vì điều gì khác, đều là để đưa lương, đưa tiền từ nhà chồng về cho nhà mẹ mình.
"Cũng không biết sao năm người con rể kia có thể chịu được nữa." Thím Ngô lắc đầu.
"Lúc ấy khi đi tìm, không phải vấn đề là người nào sẽ thành thật sao?" Mẹ Tống cười một tiếng, đó cũng là chuyện nhà người ta.
Thím Ngô giúp mẹ Tống dọn dẹp xong rồi mới trở về, lúc đi còn tặng cho Đường Tiêu Tiêu một bao lì xì.
Bà ấy nói đây là tập tục trong thôn, dưới sự ra hiệu của Tống Cảnh Chi, Đường Tiêu Tiêu nhận lấy. Chờ sau khi cả nhà Tống Kiến Quốc ra về, Đường Tiêu Tiêu đỡ Tống Cảnh Chi trở về nhà.
"Hôm nay anh có mệt không?" Cô hỏi, hôm nay anh vừa từ bệnh viện trở về, cũng chưa ngồi xuống xe lăn.
"Không mệt, hôm nay anh rất vui." Anh cười với cô một cái.
Cô đỡ anh ngồi xuống mép giường, đôi mắt ẩn chứa sự quyến rũ nhìn anh: "Tống Cảnh Chi."
"Sao thế?" Anh ngẩng đầu lên.
Cô trừng mắt với anh một cái: "Hôm nay em ngủ ở đây nhé?"
Tống Cảnh Chi nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn trước mặt mình, cục xương ở cổ họng cũng không nhịn được di chuyển, ngay sau đó mặt cũng không nhịn được đỏ lên: "Tiêu Tiêu, bây giờ không được, còn chưa nói với cha mẹ em một tiếng, phải kết hôn rồi mới được."
"Phut Đường Tiêu Tiêu cười lớn: "Tống Cảnh Chi, anh đang nghĩ gì thế? Anh buồn cười thật đấy." Cô chọt chọt vào bả vai anh.
"Anh nằm xuống giường đi, em bóp chân cho anh." Lúc trước cô đã từng xem trên tivi, người bị thương ở chân đang trong giai đoạn hồi phục phải thường xuyên được xoa bóp chân.
"Không, không cần." Tống Cảnh Chi vội vàng từ chối, sao có thể để Tiêu Tiêu xoa bóp chân giúp anh được chứ?
"Mau, nhanh lên, không bao lâu nữa em phải trở về điểm thanh niên trí thức rồi." Đường Tiêu Tiêu dùng giọng điệu ra lệnh.
Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, không còn cách nào khác chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường.