Đường Tiêu Tiêu xoa bóp theo như chỉ dẫn trên tivi, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp bắp chân.
Bây giờ vẫn đang trong mùa hè, mặc quần mỏng, Tống Cảnh Chi cảm nhận được rõ rệt, nhiệt độ ấm áp truyền tới từ bàn tay cô.
"Anh đừng có băng bó chặt như thế, em không ấn được." Đường Tiêu Tiêu lên tiếng, vốn dĩ mấy cơ bắp trên người anh đều rất khó ấn.
"Ừ, ừ, được." Tống Cảnh Chi nhắm mắt, chậm rãi thả lỏng người, nếu như Đường Tiêu Tiêu chú ý nhìn một chút, tay của anh đang siết rất chặt.
Đối với người đã sống đến tám mươi tuổi như Đường Tiêu Tiêu mà nói, những kiểu xoa bóp của mấy người thế hệ trẻ này cũng chẳng là gì, dù sao những chuyện này cô đã từng làm qua rồi.
Hơn hai mươi phút sau, cô ngừng lại.
"Được rồi, ngày mai lại tiếp tục."
"Cái gì, ngày mai còn phải làm nữa sao?" Tống Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn cô, cô không biết khi bị một cô gái xoa bóp chân cho sẽ có cảm giác thế nào sao?
"Đúng thế, đến khi anh hoàn toàn khôi phục, mỗi ngày em đều sẽ xoa bóp chân cho anh." Cô cũng không cảm thấy việc này có gì lạ, chỉ là bắp chân thôi mà, cũng không phải chỗ khác.
Đôi môi mỏng của Tống Cảnh Chi mím chặt, anh có nên bảo cô đừng xoa bóp nữa không, anh sắp nổ tung rồi.
Anh còn chưa có cơ hội nói ra câu này, Đường Tiêu Tiêu đã nhìn trời bên ngoài: "Em phải về rồi."
"Được, để anh tiễn em." Tống Cảnh Chi vội vàng ngồi dậy, muốn tiễn cô.
"Không cần, em vừa mới xoa bóp chân cho anh, anh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Đường Tiêu Tiêu đẩy anh nằm xuống, sau đó rời khỏi phòng.
Sau khi chào cha mẹ Tống, cô quay trở về điểm thanh niên trí thức.
Chân của Tống Cảnh Chi đã có thể đi lại rôi, cha Tống cũng dọn vê phòng của vợ chồng ông.
Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về điểm thanh niên tri thức, rửa mặt xong lập tức bắt đầu viết thư cho cha mẹ.
Trong thư cô viết vô cùng cặn kẽ, mục đích ban đầu khi tới vùng thôn quê này, cùng với mối quan hệ hiện giờ với Tống Cảnh Chi, cũng như tính cách của người nhà họ Tống.
Với tính cách của cha mẹ Đường, kiếp trước bọn họ còn có thể chấp nhận việc cô không kết hôn, vì thế cô cảm thấy mình nên thẳng thắn với họ.
Không bao lâu sau, cô nhận được thư hồi âm từ gia đình, trong thư mẹ Đường có viết, lúc đầu cô đã đổi địa chỉ thôn thành tỉnh Hồ Nam, hơn nữa chắc chắn đã tìm ra thôn mà cô đến.
Thật ra đối với tính cách và gia đình của Tống Cảnh Chi, bà ấy đã bảo anh cô đi nghe ngóng, cả nhà rất yên tâm, điều bọn họ lo lắng chủ yếu là tính cách của cha mẹ Tống.
Bây giờ khi nhận được tin của con gái, bọn họ cũng yên tâm rồi, cũng bày tỏ sẽ cùng cha Đường dành thời gian đến tỉnh Hồ Nam thăm cô.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày Tống Cảnh Chi đều kiên trì đi lại trong sân, Đường Tiêu Tiêu cũng sẽ kiên trì giúp anh xoa bóp chân.
Bây giờ mỗi sáng sớm anh đều sẽ lên núi nhặt cỏ phấn cùng cô, buổi chiều anh sẽ đọc sách cho cô nghe.
"Ngày mai chúng ta đến công xã gọi điện thông báo chuyện kết hôn đi." Anh đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô ở phía đối diện.
Cô ngồi dậy nhìn anh, khóe miệng nhịn cười: "Sao đội trưởng Tống lại đột nhiên trở nên gấp gáp thế?"
"Muốn được cưới em sớm một chút." Tống Cảnh Chi nói vô cùng nghiêm túc.
Cô đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tay anh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vào lòng bàn tay anh, kéo dài âm cuối: "Vâng."
"Đừng động." Anh nắm chặt tay cô, có chút không biết làm sao.
Kể từ sau khi cô xoa bóp chân cho anh, phát hiện anh thường hay siết chặt nắm đấm, cô sẽ thường xuyên làm vài động tác nhỏ để khiêu khích anh.
Bây giờ tai anh cũng không đỏ nữa, thế nhưng hai người còn chưa thông báo kết hôn, thế nên lần nào anh cũng chỉ nắm lấy tay cô, không để cô tiếp tục khiêu khích anh.
"Anh phải nói, đừng nghịch." Ánh mắt cô liếc nhìn, chỉ cần cầm tay là có thể khống chế được em sao?
“Anh đừng thế" Anh dùng một tay khác che kín hai mắt cô, dù gì anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối diện lại là cô gái anh yêu, cô sẽ không sợ anh sẽ không chống cự lại sự khiêu khích này của cô sao?
“Buông tay ra."
"Em phải đồng ý không nhìn anh như thế nữa trước."
“Anh lấy ra trước đi."
"Em đồng ý với anh trước đi."
"Buông tay ra trước."
"Em..." Cuối cùng Tống Cảnh Chi vẫn bại trận trước cô, buông tay ra trước.